Thế giới phản chiếu
Khi ánh sáng nuốt chửng, Minh mở mắt ra và choáng váng. Anh đang đứng trong một không gian trắng xóa, như thể cả thế giới chỉ còn gương và những mặt phẳng phản chiếu vô tận. Trước mắt anh là hàng trăm phiên bản bản thân, khuôn mặt méo mó trong muôn vàn mảnh gương.
Lan cũng ở đó, run rẩy nhìn xung quanh. Khải xuất hiện ngay bên cạnh, vẫn trong thân xác Minh, đôi mắt sắc lạnh.
“Đây… là đâu?” – Lan thở hổn hển.
“Bên trong gương.” – Minh siết chặt tay. – “Một chiều không gian mà hắn tạo ra.”
Tiếng cười vang vọng khắp nơi, từ trên cao, dưới chân, từ mọi mảnh gương:
“Hoan nghênh đến vòng cuối. Ở đây, chỉ một linh hồn có thể bước ra. Các ngươi hãy chứng minh bản chất thật của mình.”
Kẻ áo choàng không còn xuất hiện bằng thân thể thật, mà là một cái bóng khổng lồ trải dài trên các tấm gương.
Sự hoài nghi của Lan
Lan đứng giữa hai người. Một bên là Minh – nhưng mang gương mặt Khải, ánh mắt kiên định, giọng trầm khàn. Một bên là Khải – nhưng khoác hình dạng thám tử Minh, vẻ ngoài hoàn hảo.
“Lan, nghe tôi!” – Minh bước tới. – “Từ ngày đầu tiên, tôi đã dạy cô cách nhìn vào ánh mắt kẻ nói dối. Cô thừa biết hắn không thể bắt chước tôi.”
Khải bật cười nhạt:
“Đừng nghe hắn. Hắn chỉ lợi dụng ký ức của cô. Tôi mới là Minh, người đã cùng cô phá hàng chục vụ án. Còn kẻ kia? Một tội phạm máu lạnh đội lốt.”
Lan lùi lại, trái tim giằng xé. Trong đôi mắt cả hai đều ánh lên sự thật – nhưng một thật, một giả.
Thử thách của gương
Đột ngột, các tấm gương nứt ra. Từ trong đó tràn ra những ảo ảnh: các nạn nhân đã chết, gương mặt họ trắng bệch, mắt mở trừng, từng bước tiến về phía ba người.
Lan hét lên, giơ súng bắn. Nhưng viên đạn xuyên qua, chỉ để lại vòng sóng trên bề mặt gương. Những “xác” ấy vẫn lao tới.
Minh kéo cô né sang một bên. “Đây là thử thách! Chúng chỉ là ảo giác, nhưng có thể giết chúng ta nếu ta tin là thật!”
Khải cũng lao vào, đánh trả như một kẻ hoang dại. Dáng vẻ hắn giống hệt một chiến binh, nhưng trong mắt lóe lên sự cuồng loạn.
Bản chất hé lộ
Trong lúc hỗn loạn, Lan bất chợt chú ý: Minh – trong thân xác Khải – không hề ra đòn chí mạng với ảo ảnh. Anh chỉ tìm cách bảo vệ cô, che chắn. Trong khi đó, Khải – trong thân xác Minh – đánh như kẻ say máu, thậm chí dùng cô làm lá chắn một thoáng.
Trái tim Lan run lên. Ký ức về bao vụ án hiện về – Minh thật chưa bao giờ hy sinh người khác để cứu mình.
Cô hét lớn: “Đủ rồi! Tôi biết ai là Minh thật!”
Tiếng cười từ kẻ áo choàng chợt dừng. Cả không gian lặng im.
Lời chọn lựa
Lan bước lên giữa hai người, tay nắm chặt khẩu súng run run. Cô quay sang nhìn Khải trong hình dạng Minh, rồi quay lại nhìn Minh trong hình dạng Khải.
“Nếu công lý cần một gương mặt, tôi sẽ không chọn. Nhưng nếu công lý cần một trái tim… thì chỉ có một người ở đây thật sự xứng đáng.”
Cô giơ súng về phía Khải – kẻ đội lốt Minh.
Khải trừng mắt, gầm lên: “Cô điên rồi! Tôi là Minh! Tôi—”
Đoàng!
Phát súng vang vọng. Hình dạng “Minh” của Khải run rẩy, rồi nứt toác như gương vỡ. Hắn hét lên một tiếng kinh hoàng, bị hút ngược vào hư vô, biến mất.
Không gian rền vang tiếng cười dữ dội của kẻ áo choàng:
“Ngươi đã chọn. Nhưng trò chơi chưa kết thúc… một linh hồn còn lại vẫn phải bước ra.”
Ranh giới trở lại
Tấm gương lớn giữa nhà nguyện lóe sáng. Lan và Minh bị hút về, cả không gian phản chiếu sụp đổ. Khi mở mắt lần nữa, họ đã trở lại nhà nguyện đổ nát.
Minh ngã quỵ, nhìn xuống đôi bàn tay – bàn tay quen thuộc của chính anh. Anh chạm lên gương mặt mình, hơi thở dồn dập. Cuối cùng, linh hồn anh đã trở về đúng thân xác.
Lan quỳ xuống, đỡ anh dậy, nước mắt chảy dài:
“Chào mừng anh trở lại, thám tử Minh.”
Nhưng trong góc tối, kẻ áo choàng vẫn đứng đó, ánh mắt đỏ rực.
“Đừng vội mừng. Các ngươi mới chỉ vượt qua một cửa. Trò chơi thật sự mới chỉ bắt đầu…”