anh hùng của kẻ thù

Chương 1: Bóng Đêm và Lời Hứa Bảo Hộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn pha lê từ trần nhà cao vút rọi xuống sảnh chính, nhưng không đủ để xua đi sự lạnh lẽo bao trùm căn biệt thự Thiên Mệnh. Thanh Vy ngồi co ro trên chiếc ghế sofa da dê đắt tiền, cố giữ cho mình không run rẩy. Hôm nay là ngày giỗ thứ ba của cha mẹ cô. Ba năm trước, vụ tai nạn kinh hoàng đã cướp đi tất cả của cô. Và ba năm qua, Thiên Dực đã là người bảo hộ duy nhất của cô.

Anh bước vào, mang theo mùi hương trầm ấm đặc trưng của gỗ đàn hương và quyền lực. Thiên Dực là một người đàn ông hoàn hảo trên mọi phương diện: cao lớn, mái tóc đen vuốt ngược tinh tế, và đôi mắt xám sắc lạnh có thể nhìn thấu mọi bí mật. Ở tuổi ba mươi tư, anh là ông trùm không ngai của giới tài phiệt, người mà bất cứ ai cũng phải cúi đầu kính nể.

"Lạnh sao?" Giọng anh trầm thấp, băng lãnh, nhưng luôn có một sự dịu dàng rất nhỏ dành riêng cho cô.

Thanh Vy vội vã đứng dậy. Cô chỉ mới mười chín tuổi, vừa bước vào ngưỡng cửa đại học, nhưng đứng trước anh, cô mãi mãi chỉ là cô bé mồ côi năm xưa.

"Dạ, không, chú Dực," cô trả lời, cúi đầu. Cô biết anh không thích cô gọi mình là "chú", nhưng danh xưng đó là ranh giới mong manh giữa họ.

Thiên Dực cau mày nhẹ. Anh tiến đến, đặt tay lên trán cô. Bàn tay anh ấm áp, mạnh mẽ. Thanh Vy nín thở. Sự tiếp xúc vật lý của anh luôn khiến trái tim cô đập loạn xạ một cách tội lỗi. Cô tôn thờ anh, ngưỡng mộ anh, nhưng cảm xúc đó đã vượt qua giới hạn của tình thân từ lâu.

"Sốt nhẹ. Không được thức khuya nữa," anh rút tay lại, nhưng sự lạnh lẽo đã lan tỏa. "Hôm nay, anh đã lo liệu mọi thứ ở nghĩa trang. Ngày mai, tập trung vào việc học."

"Cảm ơn... chú Dực," Thanh Vy cố gắng giữ bình tĩnh. "Cháu đã tìm thấy một manh mối mới về chiếc xe gây tai nạn. Chú có thể giúp cháu không?"

Vẻ mặt Thiên Dực lập tức trở nên cứng rắn. Anh không thích cô nhắc đến quá khứ.

"Không cần thiết," anh lạnh lùng nói. "Mọi thứ đã kết thúc, Thanh Vy. Tai nạn là tai nạn. Em phải học cách chấp nhận và nhìn về tương lai. Mục đích của anh khi nhận nuôi em là để em có cuộc sống tốt nhất, không phải để em sống trong thù hận."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả." Giọng Thiên Dực đầy uy quyền, dập tắt mọi phản kháng. "Chỉ cần biết, anh sẽ là người bảo vệ em, mãi mãi. Không ai có thể làm tổn thương em chừng nào anh còn sống."

Sự quyết đoán và tàn nhẫn trong lời nói đó khiến Thanh Vy im lặng. Anh luôn như vậy, vừa là bức tường thành vững chắc, vừa là một nhà tù bằng vàng. Cô tin anh là người hùng của mình, nhưng đôi khi, cô lại cảm thấy anh đang cố che giấu một bí mật nào đó.

Đêm đó, Thanh Vy không ngủ được. Cô lang thang xuống thư viện tầng trệt. Ánh sáng vàng vọt từ đèn bàn đổ xuống tấm ảnh cũ trên tay cô – đó là cha mẹ cô, rạng rỡ và hạnh phúc.

Cô ngước nhìn bức chân dung Thiên Dực treo trên tường. Gương mặt anh uy nghiêm, hoàn hảo. Cô yêu sự hoàn hảo đó, nhưng cũng sợ hãi sự bí ẩn của nó.

Thanh Vy vô tình chạm phải một cuốn sổ cũ trên giá sách mà Thiên Dực hiếm khi đụng đến. Đó là một tập hồ sơ công ty với logo đã bị hủy bỏ. Cô lướt qua, chỉ kịp thấy vài từ tiếng Anh về "thỏa thuận thương mại" và "bồi thường". Khi cô đang cố đọc kỹ hơn, cánh cửa thư viện mở ra.

Thiên Dực đứng đó, không mặc áo vest, chỉ còn chiếc áo sơ mi đen được cài hờ, để lộ cơ ngực săn chắc và mạnh mẽ. Ánh mắt anh tối sầm lại.

"Em đang làm gì?" Giọng anh không còn sự dịu dàng, chỉ còn sự cảnh cáo.

Thanh Vy giật bắn mình, vội vàng đặt cuốn sổ về chỗ cũ. "Cháu... cháu không ngủ được. Chỉ tìm sách đọc."

Thiên Dực bước đến, mỗi bước chân đều nặng nề và mang tính áp bức. Anh đứng ngay trước mặt cô, cúi thấp người, buộc cô phải ngước nhìn anh. Hơi thở nóng ấm, mang theo mùi thuốc lá và rượu vang nhẹ, phả vào mặt cô.

"Thư viện này cấm trẻ con tò mò," anh nói, giọng anh trầm thấp đến mức run rẩy. "Không được phép chạm vào bất cứ thứ gì không thuộc về em."

Anh đưa tay, mạnh mẽ nâng cằm cô lên. Khoảng cách giữa họ đã bị xóa nhòa. Trái tim Thanh Vy đập thình thịch, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm xúc cấm kỵ, đầy kích thích. Cô cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh, sự căng thẳng nguy hiểm trong không khí.

"Nghe rõ đây, Thanh Vy," anh siết nhẹ cằm cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn sâu vào cô. "Em chỉ cần tin tưởng anh. Mọi bí mật, mọi rắc rối, mọi hiểm nguy, anh sẽ giữ chúng lại. Em chỉ cần ở bên anh, sống một cuộc đời vô tư. Đó là lời hứa, và cũng là luật lệ của Thiên Mệnh."

Cái chạm đó kéo dài hơn cần thiết. Anh nhìn vào đôi môi cô, rồi nhìn vào đôi mắt đang ngập nước của cô. Sự giằng xé hiện rõ trên khuôn mặt Thiên Dực. Anh khao khát cô, nhưng đạo đức và ranh giới cấm kỵ đã trói buộc anh.

Cuối cùng, anh buông cô ra, quay lưng lại, giọng nói trở nên khàn đặc: "Về phòng đi. Ngủ. Ngày mai, nếu anh thấy em còn bận tâm đến chuyện cũ, anh sẽ phạt em."

Thanh Vy run rẩy, chạy khỏi thư viện. Cô biết, "phạt" của Thiên Dực không chỉ là lời cảnh cáo suông. Cô vừa cảm nhận được sự chiếm hữu và dục vọng nguy hiểm đang tiềm ẩn sau lớp vỏ bọc người bảo hộ hoàn hảo của anh. Cô yêu anh, tôn thờ anh, nhưng cô không biết rằng, người hùng của cô đang nắm giữ bí mật có thể hủy hoại cả hai người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×