anh hùng của kẻ thù

Chương 2: Ranh Giới Bị Thử Thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

I. Cánh Chim Đã Lớn

Sáu tháng trôi qua kể từ đêm ở thư viện. Mùa hè đã đến, mang theo hơi nóng gay gắt và sự trưởng thành nhanh chóng của Thanh Vy. Thiên Dực đã đi công tác ở Châu Âu, để lại Thanh Vy một mình trong biệt thự Thiên Mệnh rộng lớn. Sự vắng mặt của anh, thay vì mang lại bình yên, lại đẩy cảm xúc của cô đến cực điểm của sự cô đơn và khao khát.

Trong thời gian này, Thanh Vy đã bắt đầu cuộc điều tra của riêng mình. Cô dùng thẻ sinh viên để truy cập các kho lưu trữ điện tử, tìm kiếm thông tin về vụ kiện tụng và tranh chấp thương mại liên quan đến công ty nhỏ của cha cô và các tập đoàn lớn ba năm trước.

Cô nhớ lại cuốn sổ cũ ở thư viện. Sau đó, cô lén lút tìm kiếm thêm và phát hiện ra một sự thật đáng ngờ: công ty của cha cô đã bị áp lực từ một tập đoàn tài chính lớn ngay trước khi xảy ra tai nạn. Tập đoàn đó, qua một công ty con, có liên hệ gián tiếp với Thiên Dực.

Sự nghi ngờ như một hạt mầm lạnh lẽo gieo vào tim cô. Tình yêu và sự tôn thờ mà cô dành cho người bảo hộ đang bị đặt lên bàn cân với sự thật cay đắng. Liệu người hùng của cô có phải là kẻ thù?

Thanh Vy càng tập trung điều tra, cô càng cảm thấy tội lỗi khi nhớ đến sự dịu dàng và che chở của anh. Cô quyết định: cô cần phải ở gần anh, cần phải quan sát anh, và dùng sự thân mật để tìm kiếm câu trả lời.

II. Làn Da và Ký Ức

Chiều thứ Sáu, Thanh Vy nhận được tin nhắn ngắn gọn từ Thiên Dực: "Anh về. Tối nay đợi anh ở nhà."

Tim cô đập lỗi nhịp. Sáu tháng xa cách đã khiến khao khát của cô bùng cháy không kiểm soát. Cô dành hàng giờ để chuẩn bị. Cô không mặc những bộ đồ nữ sinh ngây thơ nữa. Cô chọn một chiếc váy lụa mỏng, màu rượu vang, để lộ đôi vai trần và đường cong thiếu nữ đã nở rộ.

Khi Thiên Dực bước qua cánh cửa, mùi hương đặc trưng của anh tràn ngập căn phòng. Anh trông mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng sự uy quyền và quyến rũ vẫn không hề suy giảm.

Anh nhìn thấy cô. Ánh mắt Thiên Dực dừng lại trên người Thanh Vy lâu hơn bình thường. Sự lạnh lùng thường thấy của anh bị thay thế bằng một ngọn lửa tối tăm, kìm nén.

"Em... đã lớn rồi, Thanh Vy," anh nói, giọng anh khàn đi một chút.

"Cháu đã hai mươi tuổi rồi, chú Dực," cô đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

Thiên Dực bước đến, vẻ mặt anh căng thẳng. Cô nhận ra, anh đang đấu tranh với chính mình.

"Đừng gọi anh là 'chú' nữa," anh ra lệnh, giọng nói trầm thấp, đầy sự mệt mỏi và dục vọng. "Từ giờ, cứ gọi thẳng tên anh."

Sự cho phép đó, xóa bỏ ranh giới cấm kỵ cuối cùng, như một lời tuyên bố.

III. Hơi Thở Của Dục Vọng

Thanh Vy phục vụ bữa tối. Cả hai dùng bữa trong sự im lặng căng thẳng. Cô cố ý làm đổ một chút rượu lên áo sơ mi trắng của anh.

"Ôi, cháu xin lỗi, Thiên Dực!" Thanh Vy vội vàng đứng dậy, cầm khăn giấy.

"Không sao," anh đáp, nhưng cô đã đến gần anh, tay cô chạm vào ngực anh qua lớp vải ướt.

Sự va chạm này lập tức gây ra phản ứng dữ dội. Thiên Dực nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng thẳng. Khoảng cách giữa họ chỉ còn là hơi thở. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

"Em đang cố ý, phải không?" Anh hỏi, ánh mắt anh tối lại, không còn chút dịu dàng nào.

"Cháu... cháu chỉ muốn giúp anh," Thanh Vy lắp bắp, nhưng ánh mắt cô lại đầy sự thách thức và khao khát. Cô không còn là cô bé.

Thiên Dực buông cổ tay cô, nhưng thay vào đó, anh đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại của cô.

"Thanh Vy," anh thở dài, giọng anh như một lời cầu xin. "Em không biết mình đang làm gì đâu. Em đang chơi với lửa."

"Chính anh đã dạy cháu phải can đảm đối diện với mọi thứ," cô đáp, cô đưa tay chạm nhẹ vào cổ áo sơ mi của anh, nơi có mùi hương thân thuộc mà cô nhớ nhung.

Sự chủ động của cô đã phá vỡ hoàn toàn sự kiểm soát của Thiên Dực. Lớp vỏ bảo hộ tan vỡ, để lộ ra người đàn ông bị kìm nén suốt ba năm. Anh không thể chịu đựng được nữa.

Anh cúi xuống, không phải bằng sự dịu dàng, mà bằng sự chiếm đoạt tàn bạo, khao khát.

Diễn biến H+: Cảnh thân mật đầu tiên: nụ hôn cuồng nhiệt, không kiểm soát.

Thiên Dực áp sát cô vào bàn ăn. Nụ hôn của anh đầy bạo liệt, như trút hết sự dằn vặt và dục vọng bị cấm kỵ. Anh muốn kiểm soát, muốn cảnh cáo, nhưng lại không thể kìm nén sự khao khát.

Thanh Vy đáp lại bằng tất cả niềm khao khát cấm kỵ và sự tò mò của tuổi trẻ. Cô ôm lấy cổ anh, để sự thân mật tội lỗi này nhấn chìm mình. Cô biết, một khi bước qua ranh giới này, không còn đường lui.

Khi dứt ra, Thiên Dực thở dốc, trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh nhìn cô bằng ánh mắt vừa hối hận vừa điên cuồng.

"Đây là điều không nên xảy ra," anh nói, giọng anh khàn đặc. "Em là của anh. Nhưng theo một cách khác."

"Không còn cách nào khác đâu, Thiên Dực," Thanh Vy thì thầm, cô tựa trán vào ngực anh. "Em là người lớn. Và em muốn anh."

Lời tuyên bố thẳng thắn đó đã chính thức phá vỡ mọi quy tắc. Thiên Dực không còn có thể quay lại. Anh nắm chặt lấy eo cô, kéo cô vào lòng, ánh mắt anh đã đưa ra quyết định: cô đã thách thức anh, và anh sẽ không nhân nhượng. Ranh giới đã bị xóa bỏ. Cuộc chơi cấm kỵ đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×