anh không cho phép yêu

Chương 3: Hiểu Lầm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Hân bước vào văn phòng với tâm trạng nặng nề, lòng vẫn còn hồi hộp sau sự cố hôm qua. Sự xuất hiện bất ngờ của Hà Duy trong cuộc sống của cô khiến cô vừa tò mò, vừa lo sợ. Cô không biết liệu anh sẽ xuất hiện để “lạnh lùng” bảo vệ cô lần nữa, hay tiếp tục giữ khoảng cách khiến cô tổn thương.

Trong khi cô đang chuẩn bị hồ sơ bệnh nhân, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Hà Duy:

“17h, văn phòng tôi. Có chuyện cần nói.”

Ngọc Hân nhíu mày. Cuộc gặp hôm nay liệu có liên quan gì đến công việc hay lại là… những cảm giác rối ren trong lòng cô? Nhưng cô biết, từ chối là vô nghĩa.

Đúng 17h, cô bước vào phòng họp của anh. Căn phòng rộng, ánh sáng nhẹ hắt từ cửa kính, tạo cảm giác lạnh lùng, tĩnh lặng. Hà Duy đứng gần bàn, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén.

“Cô Ngọc Hân,” anh mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh, “tôi nhận được báo cáo hôm qua về bệnh nhân mà cô quan sát. Một số đánh giá của cô chưa chính xác.”

Ngọc Hân sững người. “Tôi… tôi đã làm theo phương pháp chuẩn… Anh có thể chỉ rõ lỗi ở đâu được không?”

Hà Duy nhíu mày, bước đến gần cô, ánh mắt như xuyên thấu: “Cô đã bỏ qua những chi tiết quan trọng về thái độ của bệnh nhân. Tôi không thích việc người làm việc cho tôi sơ suất. Nếu là lần sau, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn.”

Ngọc Hân cảm thấy một làn sóng áp lực dồn lên vai. Anh không chỉ nghiêm khắc, mà còn khiến cô cảm thấy tội lỗi vì một sai sót dù rất nhỏ. Cảm giác này vừa quen thuộc vừa khó chịu – giống như anh đang không chỉ đánh giá năng lực mà còn thăm dò cô.

Cô cố gắng giải thích: “Nhưng… bệnh nhân hôm qua có nhiều dấu hiệu mâu thuẫn… Tôi đã cố gắng quan sát hết khả năng…”

Hà Duy lắc đầu, giọng lạnh như băng: “Không phải cố gắng là đủ. Tôi không cần lời biện minh. Tôi chỉ cần kết quả.”

Câu nói ấy như một nhát dao vô hình cắt vào trái tim Ngọc Hân. Cô biết, anh đang đặt ra khoảng cách không thể vượt qua. Anh không hề để cảm xúc xen vào, nhưng cách anh thể hiện khiến cô vừa bực bội, vừa đau lòng.

Chưa kịp thở, điện thoại cô rung lên liên tục. Những tin nhắn từ đồng nghiệp báo về một hiểu lầm: ai đó tung tin cô làm sai công việc, khiến uy tín của cô có nguy cơ bị tổn hại. Ngọc Hân cảm thấy choáng váng, tim đập mạnh.

Hà Duy nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô. Ánh mắt anh thoáng chút nghiêm trọng, nhưng không một lời an ủi. “Cô ổn chứ?” – anh hỏi, giọng vẫn trầm và lạnh.

Ngọc Hân lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Tôi… tôi sẽ ổn…”

Anh bước tới, đặt một tờ báo cáo lên bàn trước mặt cô: “Tôi đã giải quyết phần việc này. Nhưng nhớ, lần sau không để chuyện này xảy ra nữa. Tôi không tha thứ cho sai sót.”

Ngọc Hân nhìn anh, trong lòng vừa biết ơn, vừa giận dỗi. Anh cứu cô khỏi rắc rối, nhưng cách anh thể hiện khiến cô tổn thương. Cô tự hỏi: liệu trái tim anh có thật sự quan tâm đến cô, hay chỉ là… sự kiểm soát và lạnh lùng?

Khi cô chuẩn bị rời phòng, Hà Duy gọi lại: “Ngọc Hân, đừng để cảm xúc cản trở công việc. Tôi không cho phép cô làm điều gì ngu ngốc.”

Ngọc Hân dừng bước, quay lại nhìn anh. Ánh mắt anh không ấm áp, không thể hiện tình cảm, nhưng lại khiến cô cảm nhận được sự quan tâm theo cách riêng của anh – vừa xa cách vừa không thể chối từ.

Trên đường về, Ngọc Hân cảm thấy nặng nề. Hiểu lầm và áp lực đè lên cô, nhưng đồng thời, cô nhận ra một sự thật: Hà Duy không thể đứng ngoài cuộc đời cô, dù anh có cố gắng giữ khoảng cách lạnh lùng đến đâu.

Cô lặng người, tự nhủ: “Trái tim tôi đã bị anh xâm chiếm… nhưng tôi vẫn không biết liệu anh có thật sự muốn tôi gần anh hay không?”

Và chính trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng một cuộc chiến giữa cảm xúc và lý trí vừa mới bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×