Buổi tối hôm đó, Ngọc Hân vẫn ngồi lại bệnh viện muộn, hoàn tất hồ sơ bệnh nhân và chuẩn bị cho buổi tư vấn sáng hôm sau. Không gian văn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím đều đều, nhưng trong lòng cô, cảm giác bất an cứ len lỏi.
Đột nhiên, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn lạ, không tên người gửi:
"Ra ngoài ngay nếu không muốn gặp chuyện."
Ngọc Hân nhíu mày, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa. Cô nhìn quanh, văn phòng trống trơn, nhưng nỗi lo không thể dập tắt. Bản năng nhắc nhở cô có điều gì đó không ổn.
Chưa kịp suy nghĩ, một tiếng động lớn vang lên từ hành lang bên ngoài. Ngọc Hân giật mình, tim đập nhanh. Bước chân vội vàng hướng về cửa, nhưng đột nhiên, bóng đen lao tới, kéo cô ra khỏi đường đi.
Ánh đèn trần chiếu xuống, lộ rõ dáng người cao lớn đứng phía trước. Hà Duy.
Anh ôm chặt cô, nhìn quanh với ánh mắt nghiêm nghị, sắc bén. “Cô ổn chứ?” Giọng anh trầm như sấm, nhưng không hề mềm mại.
Ngọc Hân chỉ kịp lặng người, cảm giác vừa sợ vừa biết ơn. “Anh… anh lại đến sao?” Cô thở hổn hển.
Hà Duy không đáp, chỉ kéo cô vào phòng làm việc và khóa cửa lại. Anh đứng đó, bàn tay đặt lên tay cô, ánh mắt tràn đầy cảnh giác: “Họ đang theo dõi cô. Tôi không cho phép bất cứ ai gây hại cho cô.”
Ngọc Hân sững sờ. Cô chưa từng nghĩ rằng, thế giới bên ngoài công việc yên bình của cô lại tiềm ẩn nguy hiểm như vậy. Cô nhìn anh, trái tim vừa lo lắng vừa rung động. Anh vẫn lạnh lùng, nhưng hành động bảo vệ của anh khiến cô cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc.
“Nhưng… tại sao… anh luôn xuất hiện khi tôi gặp nguy hiểm? Anh không sợ sao?” cô hỏi, giọng nghẹn ngào.
Hà Duy nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên qua tâm can: “Tôi không sợ. Tôi không cho phép cô gặp nguy hiểm. Đó là lý do duy nhất.”
Ngọc Hân lặng người. Lời anh nói lạnh lùng, nhưng trong từng hành động, anh đang che chắn cô khỏi mọi nguy hiểm. Cô cảm nhận được, dù anh muốn giữ khoảng cách, nhưng trái tim anh không thể rời xa cô.
Đêm đó, khi Ngọc Hân về nhà, cô vẫn không thể xóa hình ảnh anh trong tâm trí. Cảm giác vừa sợ hãi, vừa an toàn, vừa đau lòng, vừa rung động khiến cô mệt mỏi. Nhưng cô biết một điều rõ ràng: Hà Duy đã bước vào đời cô, và không ai có thể thay thế vị trí ấy.
Sáng hôm sau, Ngọc Hân đến văn phòng, tâm trạng vẫn căng thẳng. Anh xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng giấu sau đó là sự lo lắng.
“Cô đã nghỉ ngơi đủ chưa?” – giọng anh trầm, không mấy thân thiện.
Ngọc Hân ngẩng đầu, nhìn anh: “Vâng… tôi ổn.”
Anh bước lại gần, giọng lạnh lùng nhưng từng lời nói đều nặng trĩu: “Từ giờ, bất cứ khi nào cô gặp nguy hiểm… tôi sẽ xuất hiện. Cô không được phản kháng hay cố gắng độc lập.”
Ngọc Hân cắn môi, trái tim vừa ấm áp vừa đau nhói. Cô biết, sự xuất hiện của anh không chỉ để bảo vệ, mà còn đặt ra một ranh giới vô hình, vừa gần lại vừa xa, khiến cô vừa muốn tiến gần, vừa sợ bị tổn thương.
Ngày hôm đó, Ngọc Hân nhận ra một điều: cô đã thực sự bị cuốn vào cuộc sống của Hà Duy, một người đàn ông lạnh lùng nhưng quan tâm sâu sắc, và cô không thể nào thoát khỏi cảm xúc ấy…
Cuộc đời cô từ đây sẽ không còn yên bình. Mỗi ngày, mỗi lần gặp anh, cô đều phải đối mặt với cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc, vừa đau lòng vừa rung động. Và chính trong những khoảnh khắc ấy, tình cảm giữa họ bắt đầu nhen nhóm, chậm rãi nhưng chắc chắn.