Buổi chiều, Ngọc Hân vẫn ngồi trong phòng làm việc, đầu óc quay cuồng với những hồ sơ bệnh nhân chưa hoàn thành. Sự kiện tối hôm qua vẫn ám ảnh cô: việc Hà Duy bất ngờ xuất hiện, cứu cô khỏi nguy hiểm và những lời cảnh báo lạnh lùng khiến cô vừa sợ vừa rung động.
Điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ:
"Hãy tránh xa anh ta nếu không muốn rắc rối. Anh ấy không phải người tốt."
Ngọc Hân cau mày, cảm giác nặng nề trong lồng ngực. Ai gửi tin này? Tại sao lại cố gắng chia rẽ cô với Hà Duy? Cô tự nhủ không nên tin vào những lời dọa dẫm, nhưng nỗi sợ vẫn len lỏi.
Không lâu sau, một đồng nghiệp bước vào phòng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Ngọc Hân… hôm nay có người tố cáo cô làm sai hồ sơ bệnh nhân quan trọng. Cấp trên đang xem xét.”
Ngọc Hân choáng váng. Tim cô nhói lên. Cô biết, đây là một hiểu lầm – cô đã làm đúng quy trình – nhưng trong mắt cấp trên, mọi thứ dường như chống lại cô.
Vừa lúc đó, Hà Duy xuất hiện ở cửa văn phòng, ánh mắt sắc lạnh như băng: “Chuyện này là sao?”
Ngọc Hân lắp bắp: “Tôi… tôi không làm sai. Đây là hiểu lầm…”
Hà Duy nhíu mày, bước tới, giọng trầm: “Cô nói gì không quan trọng. Tôi không tin lời biện minh. Ai đứng sau chuyện này?”
Ngọc Hân nhìn anh, lòng vừa biết ơn vừa sợ hãi. Anh xuất hiện, nhưng không hề an ủi cô, chỉ khiến cô cảm thấy khoảng cách lớn hơn. Anh vẫn lạnh lùng, nhưng cách bảo vệ của anh khiến cô tổn thương sâu sắc.
Trong lúc căng thẳng, tin nhắn lạ kia tiếp tục xuất hiện:
"Nếu cô không rời xa anh ấy, hậu quả sẽ không chỉ là công việc."
Ngọc Hân run rẩy, nhận ra mối nguy hiểm không chỉ đến từ công việc mà còn từ những kẻ lạ mặt đang nhắm vào cô và Hà Duy. Cô muốn chạy đến anh, tìm sự an toàn, nhưng nỗi sợ và tự ái khiến cô đứng yên.
Hà Duy quan sát cô, giọng trầm: “Tôi nói rồi, bất cứ khi nào cô gặp nguy hiểm, tôi sẽ xuất hiện. Nhưng tôi không cho phép cô tự đặt mình vào rắc rối.”
Ngọc Hân nghẹn ngào: “Anh… anh không hiểu, tôi…”
Anh nhíu mày, cắt ngang: “Tôi không cần hiểu. Tôi chỉ cần cô làm theo tôi.”
Trái tim cô nhói đau. Anh yêu cầu cô tin tưởng, nhưng chính sự lạnh lùng và cách anh kiểm soát khiến cô vừa muốn tiến lại gần, vừa sợ hãi tổn thương.
Một buổi tối sau đó, Ngọc Hân nhận ra cô đã vô tình bỏ lỡ một chi tiết quan trọng trong hồ sơ bệnh nhân, khiến cấp trên nghi ngờ năng lực của cô. Hà Duy xuất hiện, lộ rõ sự tức giận: “Cô nghĩ tôi không biết chuyện này sao? Sai lầm nhỏ cũng đủ để gây rắc rối lớn.”
Ngọc Hân cắn môi, nước mắt lưng tròng. Cô không chỉ bị hiểu nhầm, mà còn cảm thấy trái tim mình đau nhói khi nhìn ánh mắt anh – vừa quan tâm, vừa nghiêm khắc, vừa lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc Hân nhận ra một điều: cô đã thực sự rơi vào vòng xoáy cảm xúc với Hà Duy. Anh không chỉ là người cứu mạng cô, mà còn là người khiến cô vừa sợ vừa yêu, vừa đau vừa hạnh phúc.
Và chính hiểu lầm này sẽ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện căng thẳng, nơi tình cảm giữa họ bị thử thách, khiến độc giả không thể rời mắt.