Ngày hôm sau, Ngọc Hân bước vào văn phòng với tâm trạng rối bời. Hiểu lầm ngày hôm qua vẫn khiến cô lo lắng, đồng thời mối nguy hiểm từ những kẻ lạ mặt vẫn rình rập. Cô tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hà Duy, tim cô lại đập nhanh.
Anh đứng ở góc văn phòng, áo vest chỉnh tề, dáng người cao lớn toát lên vẻ uy quyền và lạnh lùng. Ánh mắt anh lướt qua cô, sắc bén nhưng đầy cảnh giác.
“Ngọc Hân,” anh bắt đầu, giọng trầm và nghiêm nghị, “tôi đã nói rồi, bất cứ sai sót nào cũng không được xảy ra. Nhưng hôm nay tôi nghe phong thanh cô lại gây ra hiểu lầm với cấp trên?”
Ngọc Hân hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi… tôi không cố ý. Đây chỉ là sự trùng hợp và một số chi tiết tôi chưa kịp kiểm tra kỹ…”
Anh tiến gần, ánh mắt sâu sắc nhưng không giấu nổi sự căng thẳng: “Tôi không cần lời giải thích. Tôi chỉ muốn cô hiểu rằng, mỗi hành động đều có hậu quả.”
Ngọc Hân cảm thấy tim mình nhói lên. Anh vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm theo cách riêng, khiến cô vừa sợ vừa muốn tiến lại gần.
Trong lúc căng thẳng nhất, một sự cố nhỏ xảy ra: một tờ hồ sơ từ giá sách rơi xuống, suýt trúng đầu cô. Tr reflex nhanh nhẹn, cô chưa kịp né thì một cánh tay vững chắc xuất hiện, đỡ cô khỏi nguy hiểm.
Ngọc Hân ngẩng lên, tim đập dồn dập, ánh mắt chạm vào Hà Duy: “Anh… sao anh lại ở đây?”
Anh trầm giọng, lạnh lùng: “Tôi bảo vệ cô. Tôi không cho phép cô gặp nguy hiểm lần nữa.”
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm. Dù lời nói của anh vẫn lạnh lùng, hành động ấy khiến Ngọc Hân cảm thấy ấm áp. Cô nhận ra rằng, dù anh muốn giữ khoảng cách, trái tim anh đã quan tâm cô theo cách riêng.
“Cảm ơn… anh,” cô thì thầm, giọng run run.
Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua cô, như thể không muốn thừa nhận sự mềm yếu trong lòng mình: “Đừng nhắc đến chuyện đó. Tôi không cho phép cô cảm thấy yếu đuối.”
Ngọc Hân mỉm cười nhẹ, cảm giác vừa bị ngược vừa thấy ngọt ngào len lỏi trong tim. Cô hiểu rằng, sự lạnh lùng của anh chính là cách anh quan tâm – tàn nhẫn nhưng thật lòng.
Ngày hôm đó, trong lòng cô dấy lên một nhận thức rõ ràng: Hà Duy là người đàn ông vừa khiến cô tổn thương, vừa khiến cô rung động. Anh đã bước vào cuộc đời cô, và giờ đây, cô không thể nào rời xa.
Nhưng hiểu lầm, nguy cơ và khoảng cách vẫn hiện hữu. Cuộc chiến giữa lý trí và cảm xúc mới chỉ bắt đầu, và Ngọc Hân biết rằng, mỗi ngày trôi qua, cô sẽ phải đối mặt với cảm giác vừa ngược nặng, vừa ngọt ngào đến tê lòng…