Sáng hôm sau, Lâm Ngọc Diệp thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Đây là ngày đầu tiên cô làm việc trực tiếp cho tổng giám đốc tập đoàn lớn, một người mà cô chỉ mới gặp qua lần cứu cậu bé hôm nọ. Nghe đến “trợ lý riêng”, cô tự nhủ phải thật chỉn chu, thật thông minh, và tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Căn hộ nhỏ của cô bận rộn hơn bình thường. Cốc cà phê vội vàng, váy áo chỉnh tề, giày cao gót còn mới tinh. Cô lúng túng buộc tóc, nhìn vào gương tự nhủ: “Phải tự tin, Ngọc Diệp, chỉ một ngày thôi, hãy để anh ấy thấy mình là người đáng tin.”
Khi đến tòa nhà tập đoàn, cô choáng ngợp. Hành lang dài, sàn gỗ sáng bóng phản chiếu ánh sáng từ cửa kính lớn, những nhân viên đi lại trong bộ vest chỉnh tề, nét mặt nghiêm nghị. Ngọc Diệp bước vào thang máy, lòng không khỏi hồi hộp. Từng tầng trôi qua, tim cô đập nhanh hơn, hình dung về người đàn ông mà cô sẽ làm việc cùng.
Cô được thư ký dẫn đến phòng làm việc của anh. Cánh cửa mở ra, ánh mắt cô liền gặp anh. Anh đứng sau bàn, tay cầm một tách cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt điển trai, lạnh lùng, khiến cô không dám nhìn lâu.
“Chào buổi sáng, Lâm Ngọc Diệp,” giọng anh trầm, nhẹ nhàng nhưng vẫn có sức nặng khiến cô phải ngẩng cao đầu.
“Chào… chào anh,” cô lí nhí, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Anh gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Hôm nay cô sẽ bắt đầu công việc. Trước hết, tôi sẽ giới thiệu một số quy tắc cơ bản trong công ty, sau đó là nhiệm vụ của cô.”
Cô gật đầu, mắt mở to, tất cả đều quá mới mẻ. Anh đưa cho cô một tập hồ sơ dày cộp. Khi Ngọc Diệp mở ra, giấy tờ chất đầy các dự án, hợp đồng, lịch họp… cô liền lúng túng. “Ồ… ồ, nhiều quá…” cô thầm nghĩ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười rất hiếm thấy: “Đừng quá lo lắng. Tôi sẽ hướng dẫn cô từng bước.”
Buổi sáng trôi qua trong những tình huống vừa hài hước vừa căng thẳng. Lâm Ngọc Diệp chưa quen với môi trường giàu sang, từ việc cầm bút, đánh máy, đến cách sắp xếp hồ sơ… tất cả đều khiến cô vụng về.
Khi mang hồ sơ lên phòng họp, cô trượt nhẹ vì giày cao gót mới, nhưng may mắn nắm được tay lan can, không té ngã. Anh đứng ở cửa nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh pha chút thích thú: “Cẩn thận hơn lần sau.”
“Vâng…” cô thầm nghĩ: Lần sau chắc phải đi giày thấp thôi.
Trong buổi họp với các phòng ban, cô vô tình để rơi một tập tài liệu, khiến cả phòng nhốn nháo. Ngọc Diệp đỏ mặt, nhanh chóng nhặt lên, nhưng anh chỉ đứng đó, quan sát từng hành động của cô. Anh nhận ra sự nhanh nhẹn, thông minh trong cách cô xử lý sự cố, dù vụng về nhưng lại rất đáng tin cậy.
Khi buổi sáng kết thúc, cô được giao nhiệm vụ tổ chức một cuộc họp nội bộ vào buổi chiều. Đây là lần đầu tiên Ngọc Diệp đảm nhận vai trò quan trọng như vậy. Cô lo lắng, tay run run sắp xếp tài liệu. Anh đi qua, nhìn cô chăm chú:
“Cô có vẻ hồi hộp. Không sao, cứ làm từ từ, tôi tin cô.”
Cô ngẩng đầu, nhìn anh, cảm thấy tim mình nhói lên. Một cảm giác vừa sợ, vừa muốn được chứng minh. “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Trong khi chuẩn bị, cô gặp thêm một loạt tình huống dở khóc dở cười. Máy chiếu không hoạt động, ghế xoay đột ngột lắc mạnh, giấy tờ rơi vãi khắp sàn. Mỗi lần như vậy, cô đều đỏ mặt, lúng túng nhặt lên, nhưng lại không giấu được vẻ đáng yêu, dễ thương khiến anh phải nheo mắt, vừa muốn nhắc nhở vừa muốn mỉm cười.
Buổi chiều, khi cuộc họp diễn ra, anh đứng bên cạnh quan sát, đôi mắt lộ vẻ chú ý đặc biệt đến từng cử chỉ của cô. Ngọc Diệp dù vẫn vụng về nhưng tinh thần tập trung cao, phản ứng nhanh, trả lời các câu hỏi của nhân viên một cách rõ ràng, dứt khoát. Anh gật đầu, nhẹ nhàng khen:
“Rất tốt, cô có tố chất lãnh đạo.”
Cô đỏ mặt, không ngờ mình lại nhận được lời khen từ anh. Trong đầu cô, hình ảnh anh ngày hôm qua, trong mưa, lạnh lùng nhưng quan sát từng chi tiết nhỏ, lại hiện lên. Ngọc Diệp tự nhủ: Anh ấy thực sự để ý đến mình…
Cuối buổi làm việc, khi mọi người rời phòng, anh gọi cô lại:
“Cô làm tốt hơn tôi tưởng.” Giọng anh điềm tĩnh nhưng dịu dàng, khiến cô không khỏi rung động. “Hôm nay cô có mệt không?”
“À… không quá ạ… chỉ hơi… bận rộn thôi,” cô trả lời, cố gắng nở nụ cười.
Anh mỉm cười, lần này là nụ cười trọn vẹn hơn, khiến trái tim cô như muốn tan chảy. “Tốt. Cô có thể nghỉ sớm hôm nay. Nhưng tuần tới, tôi muốn cô chuẩn bị tốt hơn cho các cuộc họp.”
Ngọc Diệp gật đầu: “Vâng ạ, tôi sẽ cố gắng.”
Anh quay đi, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo cô một lúc lâu, quan sát từng hành động nhỏ: cách cô cầm cốc cà phê, cách cô gấp tài liệu, cách cô liếc nhìn màn hình máy tính. Mỗi chi tiết nhỏ đều khiến anh thấy thích thú, cảm nhận được sự chân thành và tinh thần cầu tiến của cô.
Khi ra khỏi tòa nhà, Ngọc Diệp thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc. Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng cô biết rằng mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi không chỉ có công việc, mà còn là những cảm xúc lạ lùng mà cô chưa từng trải qua. Cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp len lỏi, khiến cô mỉm cười một mình.
Trong khi đó, từ văn phòng tầng cao, anh nhìn xuống thành phố, ánh mắt dịu lại khi nghĩ về cô. Một cô gái nhỏ bé, vụng về nhưng dễ thương, thông minh nhưng dịu dàng… anh biết rằng, từ khoảnh khắc này, anh sẽ để ý đến từng hành động của cô, sẽ để cô trở thành người quan trọng trong thế giới của anh.
Và thế là, ngày đầu tiên khép lại, mở ra một chương mới cho cả hai. Ngọc Diệp – cô gái bình thường, vô tình bước vào cuộc sống của tổng giám đốc – đã để lại dấu ấn đầu tiên, vừa vụng về vừa dễ thương, vừa khiến anh chú ý vừa khiến trái tim cô rung lên một cách khó tả.
Cô mỉm cười, tự nhủ: “Có lẽ, cuộc đời mình từ hôm nay sẽ khác… rất khác…”