anh là cơn nghiện của em

Chương 2: Buổi Trị Liệu Riêng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều, Lâm An Nhiên ngồi trong xe, ánh nắng cuối ngày rọi qua kính, rát rát nơi gò má.

Tin nhắn hẹn lịch của Trịnh Duy Thần vẫn hiện trên màn hình điện thoại:

“Buổi trị liệu thứ hai. Địa điểm: Penthouse 2802, tháp T — Tôi không thể rời công việc, mong bác sĩ thông cảm.”

Cô đã định từ chối.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, ngón tay lại dừng trên nút “Đồng ý”.

Thang máy dừng ở tầng 28.

Cửa mở ra, mùi hương gỗ trầm và rượu mạnh xộc thẳng vào mũi.

Không khí trong căn hộ rộng đến mức khiến người ta thấy nhỏ bé.

Anh đứng bên khung cửa kính, áo sơ mi trắng, tay cầm ly rượu, lưng thẳng và trầm tĩnh đến lạ.

Không quay lại, chỉ khẽ nói:

– Bác sĩ đến rồi à?

Cô đặt túi tài liệu xuống bàn, giữ giọng bình thản:

– Anh không nên chọn nơi riêng tư thế này. Trị liệu tâm lý cần không gian trung lập.

Anh quay người, nụ cười mơ hồ hiện trên môi:

– Tôi đâu mời cô đến để… trung lập.

Một thoáng im lặng.

Ánh hoàng hôn rọi lên nửa khuôn mặt anh — nửa sáng, nửa tối.

Cô hít một hơi, mở sổ ghi chép.

– Vậy hôm nay, chúng ta nói về khả năng kiểm soát cảm xúc. Anh cảm thấy thế nào khi ở cạnh phụ nữ?

Anh đặt ly xuống, tiến lại gần từng bước.

– Tùy người. Có người khiến tôi bình thường… có người khiến tôi chỉ muốn phá vỡ khoảng cách.

– Anh nên giữ khoảng cách đó, nếu không…

– Nếu không thì sao?

Cô ngẩng lên. Anh đã ở ngay trước mặt.

Khoảng cách chưa đến nửa cánh tay.

Tim cô đập loạn, nhưng vẫn cố nói:

– Nếu không, anh sẽ mất quyền kiểm soát.

Anh cười khẽ, giọng khàn hẳn đi:

– Tôi nghĩ tôi đang kiểm soát rất tốt, bác sĩ. Còn cô… thì sao?

Cô lùi một bước, nhưng anh nhanh hơn, đặt tay lên lưng ghế sau cô, không chạm vào, chỉ vây lấy.

Không khí giữa hai người trở nên đặc quánh.

– Đây không phải cách trị liệu, anh Trịnh.

– Vậy cách nào mới đúng? Ngồi cách nhau một mét, giả vờ không có gì sao?

Ánh mắt anh như lưỡi dao, cắt xuyên qua vẻ bình tĩnh của cô.

Cô nuốt khan, nắm chặt sổ ghi chép đến mức ngón tay trắng bệch.

– Anh đang thử tôi à?

– Không. Tôi đang nói thật. Mỗi khi nhìn thấy cô, tôi cảm giác mình sắp phát điên.

Một khoảng lặng dài.

Tiếng tim đập của chính cô như vang giữa căn phòng.

Anh khẽ cúi xuống, thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng rực:

– Có lẽ cô chính là thuốc của tôi. Càng cố tránh, tôi càng nghiện.

Cô quay mặt đi, cố giữ giọng:

– Nếu anh không kiểm soát được, tôi sẽ rời đi.

Anh im lặng một giây, rồi bước lùi lại.

– Được. Xin lỗi. Tôi hơi quá.

Anh rót thêm rượu, ánh mắt trở lại bình thản.

– Tôi chỉ muốn xem… liệu cô có run không.

An Nhiên nhìn anh, không đáp.

Nhưng khi mở sổ ra, cô nhận ra dòng chữ mình viết đầu tiên đã run rõ ràng.

“Bệnh nhân biểu hiện nhận thức rõ, song cố tình thử phản ứng bác sĩ.”

Anh nhìn cô ghi chép, khẽ cười:

– Tôi có thể đọc hồ sơ của mình không?

– Không.

– Còn cô… có đọc được tôi không?

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn ấy – sâu, trầm, nóng như lửa ẩn dưới lớp băng.

– Tôi đang cố. Nhưng anh không hề muốn được chữa.

Anh nhướng mày, giọng thấp hẳn xuống:

– Vì tôi không bệnh, bác sĩ. Tôi chỉ muốn… có cô ở đây.

Cô im lặng, gấp sổ, đứng dậy.

– Buổi trị liệu hôm nay kết thúc.

– Vội thế sao?

– Tôi nghĩ… anh đang nhầm lẫn giữa trị liệu và quyến rũ.

Anh khẽ cười, giọng như thì thầm:

– Có thể. Nhưng cô biết không, bác sĩ… đôi khi quyến rũ lại là cách duy nhất khiến người ta nói thật.

Cô quay đi, không đáp.

Khi cánh cửa thang máy khép lại sau lưng, trái tim cô vẫn đập nhanh đến mức đau.

Ở phía trong, Trịnh Duy Thần đứng trước khung cửa, cười nhạt.

Ly rượu trong tay anh vẫn còn ấm — nơi đầu ngón tay, vệt son nhạt còn vương từ miệng ly cô từng cầm lên.

“Không sao, bác sĩ.”

Anh nghĩ thầm.

“Rồi cô sẽ hiểu… tôi không cần trị liệu. Tôi chỉ cần nghiện cô.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×