anh là cơn nghiện của em

Chương 3: Khi Ranh Giới Tan


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa đêm rơi lặng ngoài khung kính.

Tiếng nước vỗ đều trên mặt sàn, hòa cùng hơi lạnh khiến phòng làm việc của An Nhiên trầm xuống như giọt cà phê cuối cùng trong tách sứ trắng.

Cô nhìn bảng hẹn lịch — tên Trịnh Duy Thần lại sáng lên trong ô buổi tối.

Ba buổi liên tiếp, anh đều đến. Không hề trễ, không hề bỏ.

Nhưng mỗi buổi, anh đều khiến cô thấy mình như kẻ bị thử thách.

Cửa khẽ mở.

Mùi nước mưa và hương gỗ đàn hương theo anh tràn vào.

Áo sơ mi anh dính vài giọt nước, phần cổ để hở, lộ đường gân mạnh mẽ.

– Trời mưa, nhưng anh vẫn đến. – Cô nói, giọng cố giữ đều.

Anh khẽ cười, tháo đồng hồ, đặt lên bàn.

– Tôi nghĩ hôm nay mình cần cô hơn cả thời tiết.

Câu nói nhẹ như không, nhưng khiến tim cô khẽ thắt.

Cô ngồi xuống, mở sổ ghi chép.

– Hôm nay, tôi muốn nói về ranh giới.

– Giữa bác sĩ và bệnh nhân à?

– Đúng.

Anh im lặng một lát, rồi nghiêng người, chống khuỷu tay lên gối, nhìn cô.

– Tôi đã cố giữ ranh giới đó, nhưng cô lại cứ kéo tôi đến gần hơn.

– Tôi?

– Ừ. Mỗi khi cô tránh đi, tôi lại càng muốn tiến thêm một bước.

Cô siết nhẹ bút, giọng khẽ run:

– Anh đang chuyển trách nhiệm cho người khác.

– Không, tôi đang nói thật.

Anh ngừng lại, đôi mắt tối đi. – Cô có biết cảm giác khi muốn chạm vào ai đó mà không được không? Nó không phải ham muốn. Nó là… nghiện.

Không khí như đặc lại.

Giữa tiếng mưa, từng hơi thở đều rõ.

Anh nhìn cô, chậm rãi nói tiếp:

– Cô khiến tôi muốn thử xem, nếu vượt ranh giới, liệu tôi có còn là mình nữa không.

Cô đặt bút xuống, nhìn thẳng vào anh.

– Và nếu anh mất kiểm soát?

Anh mím môi, ánh nhìn chùng xuống:

– Thì cô sẽ biết… tôi chưa từng kiểm soát được điều gì trong đời.

Câu nói ấy khiến An Nhiên sững lại.

Lần đầu tiên, cô thấy trong đôi mắt ấy không chỉ có khát khao – mà là vết nứt thật sự.

Một người đàn ông quyền lực, tự tin, hóa ra lại run rẩy trong cách giữ bản thân.

– Anh sợ điều gì, Trịnh Duy Thần?

Anh cười nhẹ, nhưng trong tiếng cười ấy có gì đó lạc lõng.

– Sợ mình yêu một người không được phép yêu.

Một giây tĩnh lặng kéo dài.

An Nhiên không hỏi thêm.

Cô chỉ nghe tiếng mưa, và nhịp thở nặng dần của cả hai.

Khi anh đứng dậy, bước lại gần, cô không lùi.

Khoảng cách chỉ còn một hơi thở.

Ánh mắt anh rơi xuống đôi tay cô đang siết chặt.

– Tôi sẽ không chạm vào cô, nếu cô không cho phép.

Cô không nói “không”, cũng chẳng gật đầu.

Chỉ im lặng, để tiếng tim mình trả lời thay.

Anh nghiêng người, giọng khẽ như hơi thở:

– Vậy thì… hôm nay, chúng ta không cần liệu pháp nào cả. Chỉ cần thừa nhận rằng, cả hai đều đang sợ.

Khi anh rời đi, cô vẫn ngồi im bên bàn.

Bên ngoài, mưa tạnh, chỉ còn mùi gỗ trầm lẩn trong không khí.

An Nhiên mở sổ, viết chậm từng chữ:

“Bệnh nhân biểu hiện khả năng kiểm soát tốt hơn.

Tuy nhiên, bác sĩ… đã bắt đầu mất kiểm soát.”

Cô gập sổ lại, tựa đầu vào ghế, đôi môi khẽ cong thành nụ cười khổ.

Ranh giới mà cô cố dựng lên — vừa rồi, chính tay cô đã làm nó tan biến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×