anh là cơn nghiện của em

Chương 4: Liệu Pháp Cảm Xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng trị liệu sáng dịu, mùi oải hương tỏa nhẹ trong không khí.

An Nhiên đến sớm hơn mọi khi, cố gắng trấn tĩnh bằng một tách trà gừng, nhưng lòng vẫn rối như những cơn sóng đêm qua.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng suốt cả đêm, hình ảnh ánh mắt Trịnh Duy Thần vẫn ám trong đầu.

Thứ ánh mắt vừa muốn giữ, vừa sợ làm vỡ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Anh bước vào — điềm tĩnh, chỉnh tề, nhưng đôi mắt vẫn giữ nét sâu lắng như thể biết rõ cô đang nghĩ gì.

– Hôm nay, cô đến sớm. – Anh khẽ nói, giọng trầm khàn hơn thường lệ.

– Tôi có vài ghi chép cần xem lại.

– Về tôi sao?

– Về… phản ứng của anh trong buổi trước.

Anh khẽ cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.

– Hay là, hôm nay chúng ta đổi vai đi.

– Anh nói gì?

– Tôi làm bác sĩ. Còn cô… là người cần được điều trị.

An Nhiên thoáng khựng lại.

Anh nói bằng giọng điềm nhiên, nhưng ánh nhìn như xuyên qua lớp vỏ bình thản cô đang cố giữ.

– Tại sao anh nghĩ tôi cần điều trị?

– Vì cô đang sợ. – Anh đáp, không chút do dự. – Sợ bản thân mình.

Câu nói khiến cô nghẹn lại.

Anh tiếp:

– Cô luôn nói về kiểm soát, về lý trí. Nhưng người thật sự mất kiểm soát lại là cô. Cô dùng công việc để che, dùng học thuật để hợp lý hóa cảm xúc.

– Anh đang phân tích tôi à? – Cô hỏi, nửa giễu, nửa run.

– Không. Tôi đang nhìn cô.

Khoảnh khắc ấy, phòng trị liệu trở nên nhỏ bé đến nghẹt thở.

Hơi thở anh chạm nhẹ vào không gian giữa họ — không va chạm, nhưng đủ khiến cô thấy da mình nóng rát.

Anh khẽ nghiêng người:

– Hôm nay, thử liệu pháp cảm xúc đi. Không nói. Chỉ cảm.

– Cảm… bằng cách nào?

– Bằng im lặng.

Anh khép mắt lại, hít sâu.

Không khí trong phòng dần chậm lại, chỉ còn nhịp tim cô đập đều, xen lẫn tiếng thở khẽ.

Một dạng “kết nối” vô hình hình thành — không chạm, không lời, nhưng cô cảm nhận được luồng năng lượng từ anh, như dòng điện ngầm truyền qua không gian.

Cô không biết họ im lặng bao lâu.

Khi mở mắt, anh đã nhìn cô, ánh nhìn trầm và ấm lạ thường.

– Cảm xúc… không thể trị liệu bằng lý trí, bác sĩ An. Nó chỉ cần được thừa nhận.

An Nhiên khẽ hít một hơi, nhận ra mắt mình ươn ướt từ lúc nào.

– Anh… từng trải qua điều gì sao?

Anh ngước nhìn, ánh sáng lấp trong đôi mắt sẫm màu.

– Tôi từng yêu một người mà không được phép yêu. Khi cô ấy rời đi, tôi nghĩ mình đã hết cảm xúc. Nhưng rồi… cô xuất hiện.

Cô không đáp.

Trong lòng chỉ có một nỗi đau mơ hồ, xen lẫn thứ cảm xúc vừa ấm vừa lạnh.

Anh đứng dậy, nhẹ giọng nói:

– Buổi hôm nay đến đây thôi. Tôi sợ, nếu ở lại lâu hơn… mình sẽ không còn giữ được phép tắc.

Trước khi rời khỏi phòng, anh dừng lại, khẽ nói:

– Cảm xúc, bác sĩ à… không thể bị điều trị. Chỉ có thể được sống cùng.

Cánh cửa khép lại.

Căn phòng lại rơi vào im lặng, chỉ còn hương oải hương nhàn nhạt và tiếng tim cô chưa chịu bình yên.

An Nhiên mở sổ, viết thêm một dòng, chữ run nhẹ:

“Liệu pháp cảm xúc – ngày thứ tư:

Bệnh nhân ổn định.

Bác sĩ… bắt đầu lệ thuộc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×