Một tuần sau, lịch hẹn của Trịnh Duy Thần được chuyển thành “liệu pháp song song”.
An Nhiên không biết ai phê duyệt – cô chỉ thấy dòng chữ được ký bằng chính chữ ký của mình.
Có lẽ, trong khoảnh khắc yếu lòng nào đó, cô đã đồng ý.
Anh đến sớm hơn mọi buổi trước.
Vẫn áo sơ mi tối màu, mùi nước hoa dịu, đôi mắt sáng lạnh. Nhưng hôm nay, có gì đó khác.
Anh không ngồi xuống ghế bệnh nhân, mà bước thẳng đến bàn cô.
– Cô từng nói cảm xúc cần được thừa nhận. Vậy hãy để tôi thừa nhận nó theo cách của mình.
– Anh định làm gì? – Cô hỏi, giọng khẽ run.
– Một liệu pháp song song.
Anh đặt một tập hồ sơ trước mặt cô.
– Tôi sẽ điều trị cho cô, trong khi cô điều trị cho tôi. Cả hai cùng tiến hành, cùng giữ ranh giới.
– Anh không có bằng tâm lý.
– Tôi có trực giác. Và tôi hiểu cô đủ để chạm vào những góc mà sách vở không dạy.
An Nhiên nhìn anh thật lâu.
Một phần trong cô muốn phản đối, phần còn lại lại tò mò, thậm chí… chờ đợi.
– Nếu tôi đồng ý, anh định bắt đầu thế nào?
Anh khẽ nghiêng người, ánh mắt sâu như hút cô vào.
– Bằng sự thật.
Anh rút từ túi áo một tờ giấy gấp gọn, đặt lên bàn.
Là bản chụp hồ sơ bệnh nhân cũ — người từng điều trị cùng anh, nhưng mất tích ba năm trước.
Tên người ấy: Nguyễn Tố Mai.
Cô nhận ra, đó là tên trong nghiên cứu cũ về “hội chứng lệ thuộc cảm xúc”, từng khiến nhiều bác sĩ mất chức vì vượt ranh giới.
– Cô ấy là người tôi từng yêu. – Anh nói, giọng trầm đều. – Cô ấy cũng là bác sĩ của tôi.
Anh ngước lên, mắt chạm mắt cô:
– Và tôi sợ, điều đó đang lặp lại.
Không gian im lặng đến nghẹt thở.
Cô khẽ thở ra, rồi nói chậm rãi:
– Nếu đây là liệu pháp song song, thì tôi cũng phải khai thật.
Anh gật đầu.
– Tôi nghe.
Cô cắn nhẹ môi, nói nhỏ như sợ chính mình:
– Tôi không còn phân biệt được đâu là điều trị, đâu là… cảm xúc thật nữa.
Câu nói như một nhát cắt mảnh, làm anh khựng lại.
Khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu – mọi “liệu pháp” từ đây đều chỉ là ngụy biện cho thứ họ đang cố che giấu.
Anh cười khẽ, không vui cũng chẳng buồn.
– Vậy thì chúng ta cùng thử xem… giới hạn đó nằm ở đâu.
Anh đứng dậy, bước lùi một bước, ánh nhìn chậm rãi.
– Buổi trị liệu hôm nay kết thúc tại đây. Nhưng từ nay, tôi sẽ là người đặt câu hỏi. Còn cô, chỉ cần trả lời thật.
– Anh muốn hỏi gì?
Anh nghiêng đầu, giọng khàn xuống:
– Khi cô nhìn tôi, có từng sợ mình sẽ yêu tôi không?
Cô im lặng rất lâu.
Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường kêu “tích tắc”.
– Có. – Cô đáp, khẽ như hơi thở.
Anh mỉm cười, cúi đầu.
– Vậy thì buổi đầu tiên của liệu pháp song song… đã thành công.
Tối hôm đó, khi về nhà, An Nhiên mở sổ ghi chép, dòng chữ cô viết ra không còn là ghi chú chuyên môn:
“Liệu pháp song song – ngày đầu tiên:
Giới hạn đã được xác lập.
Nhưng ai sẽ là người phá vỡ nó trước?”
Cô ngẩng lên nhìn qua cửa sổ — thành phố mờ trong ánh đèn vàng.
Trong lòng, cô biết: mình đã bước qua ranh giới, chỉ là chưa dám gọi tên.