Buổi sáng thứ hai kể từ “liệu pháp song song”, An Nhiên nhận được tin nhắn đầu tiên từ Trịnh Duy Thần.
Trịnh Duy Thần:
Buổi điều trị hôm nay, tôi muốn đổi địa điểm.
Không phải phòng làm việc, mà là nơi cô không thể trốn sau vai trò bác sĩ.
Cô đọc đi đọc lại, ngón tay dừng rất lâu trên màn hình.
Một phần muốn từ chối. Phần còn lại – tò mò.
Cô gửi lại:
“Ở đâu?”
Vài giây sau, chỉ một dòng đáp:
“Phòng tranh của tôi.”
Buổi chiều, cô đến.
Không phải một phòng tranh thương mại. Mà là căn gác nhỏ, ánh sáng đổ qua khung cửa kính cao, từng bức tranh đen trắng treo lặng trên tường.
Cảm giác đầu tiên của cô: lạnh. Lạnh và trống.
Anh đang đứng quay lưng, áo sơ mi xắn tay, cổ tay dính vệt sơn khô.
– Cô đến rồi. – Anh nói mà không quay lại. – Tôi vừa hoàn thành một bức mới.
Cô bước gần, nhìn bức tranh: một người phụ nữ ngồi giữa căn phòng tối, quanh cô là những tấm gương.
Trong mỗi tấm gương là một khuôn mặt khác nhau — vui, lạnh, sợ hãi, vô cảm.
– Đây là…? – cô khẽ hỏi.
– Là cô.
Cô sững người.
Anh quay lại, ánh mắt sâu thẳm:
– Cô luôn dùng gương để nhìn người khác, mà quên rằng chính mình cũng bị soi ngược lại.
– Anh xem tôi là trò chơi sao, Trịnh Duy Thần?
– Không. – Anh bước đến gần, giọng hạ thấp. – Là một thí nghiệm cảm xúc.
Cô lùi lại nửa bước, lưng chạm khung tường lạnh.
– Anh đang vượt quá giới hạn.
– Tôi chỉ đang áp dụng điều cô dạy tôi: cảm xúc cần được sống cùng.
Anh dừng lại ngay trước mặt cô, ánh nhìn không xâm phạm, chỉ như dò hỏi:
– Còn cô, An Nhiên… cô đang sống cùng cảm xúc của mình hay đang chạy trốn chúng?
Câu hỏi ấy khiến cô nghẹn lại.
Cô không trả lời.
Anh không đợi, chỉ khẽ nói:
– Vậy thì, hôm nay tôi sẽ dạy cô một trò chơi. Trò chơi của sự thật.
– Luật là gì?
– Mỗi người hỏi một câu. Phải trả lời thật. Ai im lặng quá ba giây, thua.
Cô cười nhẹ, giọng khàn:
– Trò trẻ con.
– Nhưng đôi khi, người lớn lại sợ nói thật hơn bất cứ ai.
Anh bắt đầu trước.
– Câu hỏi thứ nhất: Khi cô nhìn tôi, cô thấy gì?
Cô hít nhẹ, đáp không do dự:
– Nguy hiểm.
Anh khẽ cười.
– Lượt cô.
– Anh thật sự bị rối loạn cảm xúc, hay chỉ giả vờ để gặp tôi?
– Ban đầu là giả vờ. Giờ thì… tôi không chắc.
Không khí giữa họ dày lên.
Nhịp tim cô nhanh đến mức cô phải nhìn sang hướng khác, nhưng anh vẫn tiếp:
– Câu hỏi thứ hai: Nếu tôi hôn cô bây giờ, cô sẽ làm gì?
Cô cười, nửa giễu, nửa che giấu run rẩy:
– Tôi sẽ ghi vào hồ sơ rằng anh tái phát.
– Còn thật lòng thì sao?
Cô im lặng quá ba giây.
Anh khẽ nghiêng đầu, giọng trầm xuống:
– Vậy là cô thua.
Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
– Anh muốn gì ở tôi, Trịnh Duy Thần?
– Sự thật. Không phải vai trò, không phải lý trí.
Anh cúi xuống, giọng trầm khàn:
– Tôi muốn biết, khi cô không còn là bác sĩ, cô sẽ là ai.
Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt ẩn chứa hàng nghìn cảm xúc đối nghịch.
– Còn anh? Khi không còn là bệnh nhân, anh sẽ là gì?
Anh im lặng.
Lần này, người thua là anh.
Trò chơi kết thúc trong im lặng.
Anh quay lại bức tranh, giọng khẽ:
– Cảm xúc thật đôi khi nguy hiểm hơn cả bệnh.
Cô nhìn anh, khẽ đáp:
– Nhưng không có nó, chúng ta chỉ là xác không hồn.
Trịnh Duy Thần mỉm cười, nụ cười mệt mỏi nhưng dịu dàng lạ thường.
– Có lẽ… tôi vừa tìm ra giới hạn mới của mình rồi.
Tối đó, về đến nhà, An Nhiên mở sổ.
Cô viết chậm từng chữ:
“Trò chơi tâm lý – ngày thứ sáu:
Bệnh nhân và bác sĩ đổi vai.
Cảm xúc thật bắt đầu lên tiếng.”