Trời đầu hè, nắng vàng nhẹ nhàng trải khắp sân trường tiểu học. Những tán cây cổ thụ xào xạc trong gió, lá xanh mướt như muốn hòa cùng tiếng cười đùa của học sinh. Hạ Thanh bước vào lớp với tâm trạng háo hức, trong tay cầm chiếc cặp sách gọn gàng, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Cô biết hôm nay là một ngày đặc biệt: trường tổ chức ngày hội thể thao nhỏ cho học sinh, với những trò chơi vận động đầy thú vị.
Khi cô vừa đặt cặp xuống bàn, Khải Thần cũng bước vào, mái tóc đen óng ướt sương mai, ánh mắt sáng lên vì phấn khích. Cậu nhìn thấy Hạ Thanh, nụ cười tươi rói nở trên môi. “Hôm nay cậu chuẩn bị tranh tài chưa?” cậu hỏi, giọng vừa nghiêm túc vừa hài hước.
Hạ Thanh cười, đáp lại: “Chuẩn bị rồi, nhưng tớ nghĩ… cậu sẽ giành chiến thắng thôi.”
Khải Thần nhún vai, nhưng ánh mắt lóe lên một tia thách thức. “Thế à? Vậy hôm nay, chúng ta sẽ xem ai thắng, ai thua nhé.”
Ngày hội thể thao bắt đầu bằng các trò chơi đồng đội. Hạ Thanh và Khải Thần cùng tham gia vào một trò chơi cần sự phối hợp nhịp nhàng giữa hai người. Trò chơi là một cuộc đua vượt chướng ngại vật: từ chạy nhảy, băng qua vạch cọc, đến lăn bánh xe tròn khổng lồ. Cả hai phải phối hợp với nhau để giành chiến thắng.
Khi trò chơi bắt đầu, Khải Thần lao đi trước, nhanh nhẹn né các chướng ngại vật. Hạ Thanh chạy theo sau, đôi tay chạm vào cánh tay cậu để giữ thăng bằng. Sự phối hợp nhịp nhàng khiến cả hai như hòa làm một, cả thân thể và tâm trí đều hướng về cùng một mục tiêu.
“Chậm lại! Nhìn tớ đây!” Khải Thần vừa chạy vừa gọi, tay kéo Hạ Thanh đi theo nhịp.
Hạ Thanh không khỏi bật cười, vừa chạy vừa hô: “Cậu cứ thế, tớ làm sao theo kịp!”
Trong lúc lao qua một vũng nước lớn, Hạ Thanh trượt chân, suýt ngã. Khải Thần lập tức quay lại, vòng tay ôm lấy cô, giữ chặt để cô không ngã. Cô cảm nhận được hơi ấm của cậu, gần gũi và an toàn đến lạ thường.
“Cậu… cẩn thận chút đi chứ!” Hạ Thanh lúng túng, má đỏ bừng.
Khải Thần chỉ mỉm cười, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Không sao, tớ sẽ luôn giữ cậu mà.”
Những lời nói ấy, giản đơn mà chân thành, khiến Hạ Thanh cảm thấy tim mình như loạn nhịp. Cô chợt nhận ra, cảm giác khi được Khải Thần bảo vệ, được cậu quan tâm không giống như với những người bạn khác. Nó ấm áp, đặc biệt, khiến cô muốn luôn ở bên cạnh cậu.
Trò chơi kết thúc với chiến thắng thuộc về đội của Hạ Thanh và Khải Thần. Cả hai ôm nhau vui sướng, hớn hở chạy khắp sân trường, tiếng cười vang lên giữa nắng hè dịu dàng.
Sau đó, trường tổ chức trò chơi tiếp theo: kéo co. Hạ Thanh và Khải Thần đứng cùng một đội, tay nắm chặt dây thừng, toàn bộ sức lực dồn vào để kéo đội bạn về phía mình. Mồ hôi nhễ nhại, cơ thể ướt đẫm, nhưng họ vẫn cười tươi. Đôi tay của họ vô tình chạm nhau nhiều lần, và mỗi lần như thế, tim Hạ Thanh lại đập nhanh hơn một nhịp.
Trong lúc nghỉ giữa hiệp, Hạ Thanh ngồi xuống bậc thang, hít một hơi dài. Khải Thần bước đến, mang theo một chai nước. “Uống đi, cậu cần giữ sức cho hiệp sau,” cậu nói, giọng vừa nghiêm túc vừa quan tâm.
Hạ Thanh nhận lấy chai nước, cảm nhận hơi ấm từ tay Khải Thần truyền sang. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt cậu, và trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Cô nhận ra, những rung động cô cảm nhận từ trước đến nay không còn là cảm giác đơn thuần của một đứa trẻ nữa. Nó là cảm xúc đặc biệt, khiến cô bối rối nhưng lại hạnh phúc đến lạ thường.
Khải Thần, nhận thấy Hạ Thanh nhìn mình chằm chằm, chỉ cười mỉm: “Được chưa? Đừng căng thẳng quá.”
Hạ Thanh đỏ mặt, cúi đầu, ngập ngừng: “Ờ… cám ơn…”
Cả hai cùng đứng dậy, chuẩn bị cho hiệp kéo co cuối cùng. Lần này, họ phối hợp nhịp nhàng hơn bao giờ hết, tiếng hò reo cổ vũ vang lên khắp sân trường. Khi đội của họ thắng, Khải Thần nhảy cẫng lên, ôm Hạ Thanh trong niềm vui chiến thắng. Hạ Thanh cũng cười tít mắt, cảm giác vui sướng lan tỏa khắp cơ thể.
Buổi chiều, sau khi ngày hội kết thúc, Hạ Thanh và Khải Thần cùng nhau đi dạo quanh sân trường, đôi chân vẫn còn lấm lem đất ướt. Họ nhặt những cánh hoa rơi dưới gốc cây, nói chuyện về những trò chơi vừa diễn ra, về những kỷ niệm tuổi thơ, nhưng trong ánh mắt và cử chỉ, ẩn chứa những cảm xúc mà trước đây cả hai chưa từng nhận ra.
“Cậu biết không,” Khải Thần bỗng nói, giọng trầm lắng khác thường, “tớ thích những ngày như hôm nay. Cậu luôn ở bên, cùng tớ chơi, cùng tớ cười… Tớ… tớ rất vui.”
Hạ Thanh nhìn cậu, tim đập nhanh, lòng tràn đầy cảm xúc vừa lạ vừa quen. Cô nhận ra, Khải Thần không chỉ là bạn, mà là người đặc biệt nhất trong đời cô, người mà cô muốn luôn bảo vệ, luôn gần bên.
“Cậu cũng… cũng vậy,” Hạ Thanh đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thành thật.
Khải Thần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn, như thể cả thế giới lúc này chỉ còn hai người. Họ đi bên nhau, bàn tay chạm nhau nhẹ nhàng, nhưng không ai buông ra. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhận ra một điều: họ đã không còn là những đứa trẻ vô tư, mà là cặp đôi nhí, cùng nhau trải qua những cảm xúc đầu đời, những rung động đầu tiên, trong sáng và thuần khiết.
Buổi chiều dần tắt nắng, những tia nắng cuối ngày lấp ló sau dãy cây, chiếu lên mái tóc của Hạ Thanh và Khải Thần, khiến cả hai như bừng sáng trong mắt nhau. Những kỷ niệm, những trò chơi, những tiếng cười vang – tất cả đều trở thành sợi dây vô hình kết nối hai trái tim, dẫn họ đến một tương lai mà mỗi bước đi đều có nhau.
Khi họ tạm biệt nhau, Hạ Thanh quay đi, nhưng bóng dáng Khải Thần vẫn đọng lại trong tim cô. Cô biết, từ hôm nay, họ đã không còn đơn thuần là bạn bè nữa. Một tình cảm đặc biệt, ngọt ngào và trong sáng, đã bắt đầu nảy nở, như một mầm cây xanh giữa mùa hè rực rỡ.
Và trong lòng Hạ Thanh, cô thầm hứa: sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc bên Khải Thần, sẽ luôn giữ gìn tình bạn, tình cảm trong sáng ấy, bởi nó là thứ quý giá nhất mà cô từng có.