Ngày hè cuối cùng trước khi vào lớp năm mới, bầu trời trong xanh và nắng chiếu dịu dàng khắp sân trường. Những cánh phượng đỏ rực rỡ trên các cây cổ thụ, tỏa hương nồng nàn, gợi nhắc những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò. Hạ Thanh bước ra sân, cảm nhận từng tia nắng chạm vào má, lòng dâng lên cảm giác bồi hồi. Cô biết, hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt – một ngày mà cô và Lục Khải Thần sẽ cùng nhau tạo ra một ký ức để đời.
Khải Thần đã chờ sẵn dưới gốc cây phượng lớn gần cổng trường. Cậu đứng đó, đôi tay đút túi áo, dáng vẻ tự nhiên nhưng ánh mắt luôn hướng về Hạ Thanh, tràn đầy sự quan tâm. Khi nhìn thấy cô, nụ cười của Khải Thần tỏa ra như ánh nắng mùa hè, ấm áp và rực rỡ.
“Đến rồi à?” cậu gọi, giọng hào hứng như mọi ngày.
Hạ Thanh mỉm cười, bước đến gần: “Ừ, tớ đến đúng giờ mà. Cậu chờ lâu không?”
Khải Thần lắc đầu, nụ cười vẫn tươi rói: “Không đâu, tớ biết cậu sẽ đến.”
Hai người đứng bên nhau, không nói gì, chỉ nhìn lên những cánh hoa phượng rực rỡ rơi đầy sân. Không khí dịu dàng và tĩnh lặng, như chỉ có hai người tồn tại trong khoảnh khắc ấy.
Hạ Thanh bỗng thở dài: “Nhìn những cánh hoa rơi, tớ lại nhớ những trò chơi dưới mưa, những lần chúng ta chạy nhảy khắp sân trường… Tớ nhớ lắm.”
Khải Thần gật đầu, đôi mắt tràn đầy kỷ niệm: “Tớ cũng nhớ. Những ngày ấy… thật hạnh phúc.”
Khoảnh khắc im lặng ấy, cả hai cùng nhau nhìn những cánh hoa rơi, từng bông hoa lững lờ trong gió, như mang theo cả tuổi thơ và những ký ức không thể nào quên. Hạ Thanh chợt nắm tay Khải Thần, cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay cậu khiến cô thấy bình yên lạ thường.
“Khải Thần,” cô khẽ gọi, giọng trầm nhẹ nhưng nghiêm túc, “cậu… tớ có một lời hứa muốn nói với cậu.”
Khải Thần quay sang, ánh mắt tò mò và dịu dàng: “Lời hứa gì vậy?”
Hạ Thanh hít một hơi sâu, nhắm mắt, rồi nói: “Tớ hứa… sẽ luôn là bạn của cậu, sẽ luôn ở bên cậu, dù tương lai có ra sao, dù chúng ta lớn lên thế nào… tớ cũng sẽ không rời cậu.”
Khải Thần im lặng giây lát, sau đó nắm lấy tay cô, áp lòng bàn tay ấm áp vào tay cô: “Tớ cũng hứa… sẽ luôn ở bên cậu. Không rời cậu. Không bao giờ.”
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và tin tưởng. Lời hứa ấy giản đơn nhưng đủ để tạo nên một sợi dây vô hình gắn kết hai trái tim, từ tuổi thơ đến tương lai. Họ cùng nhau ngồi dưới gốc cây phượng, tay nắm tay, cảm nhận hơi ấm từ nhau, như thể cả thế giới lúc này chỉ còn có hai người.
“Chúng ta… sẽ mãi mãi là cặp đôi nhí này chứ?” Hạ Thanh hỏi, giọng vừa bẽn lẽn vừa mong chờ.
Khải Thần mỉm cười, đôi mắt long lanh: “Mãi mãi. Dù lớn lên, dù thế giới có thay đổi, tớ vẫn muốn giữ cậu bên cạnh. Cậu là người quan trọng nhất với tớ.”
Hạ Thanh đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng lòng lại ấm áp đến lạ thường. Cô biết, lời hứa này không chỉ là lời nói vô thưởng vô phạt, mà là sự khẳng định tình cảm trong sáng và sâu sắc mà họ dành cho nhau từ thuở nhỏ.
Sau đó, họ cùng nhau đi dạo quanh sân trường. Hạ Thanh nhặt những cánh hoa rơi, đặt vào trong tay Khải Thần. “Giữ đi, như một kỷ niệm… để chúng ta không quên lời hứa này.”
Khải Thần cười, đặt những cánh hoa vào túi áo, như thể đang giữ gìn cả mùa hè rực rỡ và tình cảm quý giá giữa hai người. “Được, tớ sẽ giữ. Không bao giờ quên.”
Buổi chiều trôi qua trong tiếng cười, những câu chuyện trẻ con xen lẫn những khoảnh khắc yên tĩnh, ấm áp. Họ kể cho nhau nghe về những giấc mơ, về những mong ước nhỏ nhoi, nhưng ẩn sâu trong từng lời nói là sự gắn bó và tin tưởng tuyệt đối.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng dịu dàng chiếu qua kẽ lá, Hạ Thanh và Khải Thần quay lại gốc cây phượng, nơi họ đã hứa với nhau. Họ cùng nhau vẽ lên mặt đất những dòng chữ: “Không rời nhau – Hạ Thanh & Lục Khải Thần.”
“Nhìn kìa… lời hứa của chúng ta,” Hạ Thanh nói, giọng đầy tự hào và hạnh phúc.
Khải Thần gật đầu, mắt nhìn sâu vào mắt cô: “Tớ sẽ giữ lời hứa này, cả đời.”
Cả hai cùng cười, nụ cười trong sáng, thuần khiết, như những đứa trẻ vô tư nhưng lại chất chứa cả trái tim. Họ biết rằng, lời hứa này không chỉ là lời nói cho một ngày hè, mà là một cam kết cho tương lai, cho những năm tháng trưởng thành phía trước, và cho tình cảm đặc biệt mà họ dành cho nhau.
Ngày hè dần trôi về chiều tối, sân trường vắng dần, chỉ còn lại tiếng chim hót và gió nhẹ thổi qua những tán cây. Hạ Thanh và Khải Thần ngồi dưới gốc phượng, tay vẫn nắm chặt nhau, nhìn những cánh hoa cuối cùng rơi xuống.
Hạ Thanh thì thầm: “Cậu có biết không… tớ thật sự rất vui khi có cậu bên cạnh.”
Khải Thần mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô: “Tớ cũng vậy. Có cậu, mọi thứ đều trở nên tuyệt vời hơn.”
Trong khoảnh khắc ấy, họ cảm nhận được một điều rõ ràng: tuổi thơ sẽ trôi qua, nhưng những kỷ niệm, những lời hứa, và tình cảm trong sáng này sẽ luôn tồn tại. Nó sẽ dẫn dắt họ qua bao mùa hè, mùa đông, mưa nắng, và cả những năm tháng trưởng thành sau này.
Hạ Thanh dựa vào vai Khải Thần, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, trái tim tràn đầy hạnh phúc. Cô biết, từ hôm nay, họ không chỉ là những người bạn cùng tuổi thơ nữa, mà là cặp đôi nhí với lời hứa không rời nhau, một tình cảm trong sáng, thuần khiết, và đầy hy vọng cho tương lai.
Và khi mặt trời khuất sau chân trời, những tia nắng cuối ngày chiếu lên mái tóc của Hạ Thanh và Khải Thần, cả hai cùng cười, tay nắm tay, bước đi trên con đường dẫn về nhà, mang theo lời hứa tuổi thơ – một lời hứa sẽ theo họ suốt đời, dù có bao nhiêu thử thách, bao nhiêu thay đổi.
Ngày hôm ấy kết thúc, nhưng ký ức về lời hứa trong trẻo, về những cánh hoa phượng đỏ, và về Khải Thần – người đặc biệt nhất – sẽ luôn khắc sâu trong trái tim Hạ Thanh, như một báu vật không gì có thể thay thế.