Thời gian trôi qua thật nhanh. Hạ Thanh rời khỏi ngôi trường tiểu học nơi cô và Lục Khải Thần đã cùng nhau trải qua tuổi thơ trong sáng, để bước vào một môi trường học tập mới – trường trung học. Cô đã trưởng thành hơn, giọng nói trầm ấm, dáng vẻ dịu dàng nhưng vẫn giữ nét hồn nhiên vốn có. Tuy vậy, trong lòng cô, hình ảnh Khải Thần vẫn luôn hiện hữu như một ký ức không thể xóa nhòa.
Nhiều năm xa cách, họ ít khi liên lạc. Hạ Thanh thỉnh thoảng nghe tin Khải Thần chuyển sang một trường trung học khác và rồi cả hai đều bận rộn với việc học, những câu chuyện riêng. Nhưng sâu thẳm, cô vẫn nhớ những ngày mưa, những trò chơi dưới sân trường, những lời hứa tuổi thơ mà họ trao cho nhau.
Hôm nay, trường trung học cũ tổ chức ngày hội từ thiện kết hợp lễ hội mùa xuân. Hạ Thanh được chọn tham gia ban tổ chức, chuẩn bị những hoạt động cho học sinh và khách mời. Cô vừa sắp xếp những bàn tiệc, vừa chỉnh trang những đồ trang trí, lòng rộn ràng một cảm giác vừa hồi hộp vừa mong chờ.
“Chắc chắn cậu sẽ thích nơi này,” Hạ Thanh tự nhủ, mắt nhìn quanh sân trường được trang hoàng lộng lẫy với băng rôn, hoa tươi và những dãy bàn trải đầy món ăn nhẹ.
Cô không hề hay biết rằng, định mệnh đã sắp đặt một cuộc gặp gỡ quan trọng. Khi cô đang kiểm tra danh sách khách mời, cánh cửa lớn của hội trường bỗng mở ra. Một luồng ánh sáng chiếu vào khung cảnh, và từ đó, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện: Lục Khải Thần.
Anh đứng đó, dáng người cao ráo, mặc bộ vest lịch lãm màu xanh than, mái tóc đen hơi uốn lượn, đôi mắt sáng và rạng rỡ như những ngày còn thơ bé. Hình ảnh ấy khiến Hạ Thanh như bị đóng băng trong khoảnh khắc. Tim cô đập mạnh, má đỏ bừng, trái tim tràn đầy cảm xúc hỗn độn – vui sướng, hồi hộp, nhưng cũng có chút bỡ ngỡ.
Khải Thần cũng nhận ra cô ngay lập tức. Anh dừng lại, đôi mắt mở to, ánh nhìn không thể nhầm lẫn. Nụ cười nở trên môi, nhưng lần này là nụ cười của một người trưởng thành, vừa tinh tế vừa ấm áp.
“Hạ Thanh…” Anh gọi, giọng trầm ấm và dịu dàng, một cách cẩn trọng nhưng đầy xúc cảm.
Hạ Thanh bước lùi một bước, ngỡ ngàng, nhưng rồi nở nụ cười: “Khải Thần… không ngờ gặp lại cậu ở đây.”
Hai người đứng đó, nhìn nhau qua khoảng cách chưa đến vài bước chân, nhưng khoảng cách ấy không hề xa xôi. Nó như vừa ngắn lại, vừa kéo dài, bởi ký ức tuổi thơ, lời hứa năm xưa, và những cảm xúc chưa được nói thành lời đang ùa về.
Khải Thần tiến tới, giọng trầm nhưng đầy sự chắc chắn: “Bọn mình… lâu rồi không gặp. Tớ đã nhớ cậu.”
Hạ Thanh đỏ mặt, nhưng không giấu nổi niềm hạnh phúc: “Tớ cũng vậy… nhớ cậu nhiều.”
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh như biến mất. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng nhạc từ hội trường dường như lùi lại phía sau. Chỉ còn hai người, đứng giữa không gian tràn ngập ánh sáng và hoa tươi, trái tim họ đập cùng một nhịp, và ký ức tuổi thơ ùa về sống động hơn bao giờ hết.
Khải Thần đưa tay ra, khẽ chạm vào tay Hạ Thanh: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Hạ Thanh gật đầu, đôi mắt rạng rỡ: “Ừ… tớ ổn. Cậu thì sao?”
Anh cười, ánh mắt dịu dàng và đầy chiều sâu: “Tớ cũng vậy. Tớ vẫn luôn nhớ những lời hứa ngày xưa… không rời nhau.”
Hạ Thanh khẽ nhắm mắt, cảm giác xúc động lan tỏa khắp người. Lời hứa năm xưa bỗng chốc sống lại, không còn là ký ức mà trở thành hiện thực trong khoảnh khắc gặp lại. Cô nhận ra, dù thời gian có trôi qua, tình cảm ấy vẫn không thay đổi, vẫn nguyên vẹn và tinh khiết như thuở còn bé.
Họ đi dạo quanh sân trường, tay trong tay như thuở xưa. Khải Thần kể cho Hạ Thanh nghe về những năm tháng anh chuyển trường, về những niềm vui, những thử thách và cả những lúc nhớ cô da diết. Hạ Thanh cũng chia sẻ về những trải nghiệm của mình, những cảm xúc, những ước mơ vẫn âm thầm nuôi dưỡng từ tuổi thơ đến hiện tại.
Một trò chơi nhỏ được tổ chức trong sân trường khiến cả hai cùng tham gia: trò chơi tìm kho báu. Họ phải cùng nhau giải các câu đố, tìm các manh mối để đạt được phần thưởng cuối cùng. Trong lúc tìm kiếm, họ vừa cười vừa tranh luận, đôi khi vô tình chạm tay vào nhau. Mỗi lần chạm tay như thế, tim Hạ Thanh lại nhảy lên một nhịp. Khải Thần cũng vậy, ánh mắt không rời cô, vừa chăm chú vừa tràn đầy cảm giác thân thuộc.
Khi họ tìm thấy kho báu, cả hai cùng mở ra, và bên trong là những món quà nhỏ tượng trưng cho tình bạn và tuổi thơ: một bộ sổ tay, vài chiếc bút màu, và một tấm thiệp viết tay. Hạ Thanh nhìn thấy tấm thiệp, giọng run run:
“Đây… ai gửi vậy nhỉ?”
Khải Thần mỉm cười, nhấc tấm thiệp: “Để tớ mở cho cậu xem nhé.” Anh cẩn thận mở ra, và dòng chữ bên trong khiến cả hai cùng đỏ mặt:
"Dù thời gian có trôi qua, dù xa cách, hãy luôn nhớ rằng chúng ta sẽ không rời nhau. – Lục Khải Thần"
Hạ Thanh cúi xuống, tim đập nhanh, cảm giác ấm áp tràn ngập. Cô biết, định mệnh đã sắp đặt lần gặp này để họ nhận ra rằng, từ tuổi thơ đến hiện tại, tình cảm dành cho nhau vẫn nguyên vẹn, vẫn tinh khiết và đáng trân trọng.
Khải Thần nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, tay khẽ đặt lên vai Hạ Thanh: “Cậu… vẫn tin tưởng tớ chứ?”
Hạ Thanh gật đầu, đôi mắt long lanh: “Tớ luôn tin cậu. Như ngày xưa, và mãi về sau.”
Anh mỉm cười, khẽ siết tay cô: “Vậy thì từ nay, chúng ta sẽ không để thời gian hay khoảng cách ngăn cách nữa.”
Buổi chiều dần tắt nắng, hội trường và sân trường vẫn náo nhiệt, nhưng Hạ Thanh và Khải Thần đi bên nhau, tay trong tay, trái tim tràn ngập cảm giác gần gũi và ấm áp. Những kỷ niệm tuổi thơ, lời hứa năm xưa, và cảm xúc hiện tại hòa quyện, tạo nên một khoảnh khắc định mệnh, đưa họ từ những người bạn thanh mai trúc mã trở thành những trái tim đang nhận ra tình yêu đầu đời.
Khi rời khỏi sân trường, họ cùng nhau bước trên con đường dẫn ra cổng, lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa. Hạ Thanh nhận ra rằng, lần gặp định mệnh này không chỉ là một cuộc hội ngộ bình thường, mà là một bước ngoặt, mở ra một chương mới cho tình cảm giữa họ – một tình cảm vừa trong sáng, vừa ngọt ngào, vừa đủ sức mạnh để vượt qua bất cứ thử thách nào sau này.
Trên con đường dài dẫn về nhà, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mái tóc của Hạ Thanh và Khải Thần, nụ cười trên môi họ rực rỡ, và tay vẫn không rời nhau. Cả hai cùng hiểu rằng, dù thế giới có thay đổi, dù năm tháng có trôi qua, trái tim họ đã tìm thấy nhau lần nữa, và lần này, không gì có thể ngăn cản.
Ngày hôm đó khép lại, nhưng hình ảnh Khải Thần – trưởng thành, rạng rỡ, vẫn đứng bên Hạ Thanh – sẽ in sâu trong ký ức cô mãi mãi. Lần gặp định mệnh này đánh dấu sự chuyển biến quan trọng trong mối quan hệ giữa hai người, từ những cậu bé, cô bé thanh mai trúc mã, đến những trái tim biết rung động vì nhau, sẵn sàng cùng nhau bước tiếp trên con đường dài phía trước.