anh là của em, không ai khác

Chương 6: Ngỡ ngàng trái tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lần gặp định mệnh tại hội trường trường trung học, cuộc sống của Hạ Thanh và Lục Khải Thần như được khoác lên một màu sắc mới. Những ngày bình thường bỗng trở nên đặc biệt hơn, mỗi khi nghĩ về nhau, tim họ lại rung lên những nhịp lạ. Hạ Thanh cảm nhận sự dịu dàng trong từng tin nhắn, từng ánh mắt Khải Thần khi vô tình gặp nhau ở sân trường. Còn Khải Thần, từ lần gặp hôm ấy, bắt đầu nhận ra rằng cảm xúc trong lòng mình không còn đơn thuần là tình bạn hay ký ức tuổi thơ nữa.

Ngày hôm nay, trời trong xanh và nắng vàng như muốn rọi thẳng vào lòng người. Hạ Thanh đang ngồi trong thư viện, bàn tay đặt trên quyển sách mở ra trước mặt, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, hướng về phía cửa sổ. Cô nghĩ về Khải Thần, về nụ cười rạng rỡ của cậu, về đôi mắt sáng long lanh khi họ cùng nhau tham gia trò chơi tìm kho báu ngày hội từ thiện.

Một tiếng động nhỏ vang lên gần bàn cô, và cô ngẩng lên. Khải Thần đứng đó, tay cầm vài cuốn sách, nụ cười tươi sáng vẫn như ngày nào, nhưng trong ánh mắt có vẻ gì đó trầm lắng hơn, sâu sắc hơn.

“Chào Hạ Thanh,” Khải Thần nói, giọng trầm ấm, dịu dàng.

Hạ Thanh mỉm cười, hơi bối rối: “Chào Khải Thần… Cậu cũng đến thư viện à?”

Anh gật đầu, đặt những cuốn sách xuống bàn: “Ừ, tớ đang tìm tài liệu cho bài tập về môn văn. Nhưng nhìn thấy cậu, tớ lại… quên mất phải làm gì.”

Hạ Thanh đỏ mặt, cười ngượng ngùng. Câu nói ấy vừa ngây ngô, vừa chân thành, khiến tim cô đập nhanh. Cô nhận ra, Khải Thần bây giờ đã trưởng thành hơn, nhưng nét hồn nhiên, đáng yêu vẫn còn nguyên trong từng cử chỉ, từng lời nói.

Sau một hồi trao đổi, Khải Thần ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh. Cả hai im lặng, chỉ lắng nghe tiếng giấy lật và tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ. Nhưng trong khoảng lặng ấy, Khải Thần bỗng nhận ra một điều: trái tim mình đập loạn nhịp mỗi khi ở gần Hạ Thanh. Anh nhìn đôi tay cô đang cầm quyển sách, đôi mắt dịu dàng hướng về phía trang giấy, và cảm giác bồi hồi tràn ngập.

“Cậu biết không…” Khải Thần bắt đầu, giọng trầm hẳn, “tớ đã nhận ra một điều.”

Hạ Thanh quay sang nhìn, ánh mắt tò mò: “Điều gì vậy?”

Khải Thần hít một hơi sâu, như muốn gom hết dũng khí: “Tớ… tớ không còn coi cậu chỉ là bạn nữa. Tớ… tớ nhận ra, tớ thích cậu, thật lòng, sâu sắc hơn tất cả những gì tớ từng nghĩ.”

Hạ Thanh đứng lên, tim đập mạnh. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh như chậm lại, chỉ còn tiếng tim mình và ánh mắt chân thành, ấm áp của Khải Thần. Một phần trong cô đã chờ đợi lời nói này từ lâu, nhưng khi nghe thật sự, vẫn không khỏi bối rối và hạnh phúc.

“Khải Thần…” cô khẽ gọi, giọng run run, “tớ… tớ cũng vậy. Tớ cũng đã nhận ra điều đó từ lâu…”

Khải Thần mỉm cười, đôi mắt rực sáng như chứa cả bầu trời xanh. Anh cẩn thận đưa tay ra, nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. “Vậy… chúng ta sẽ cùng nhau, như lời hứa năm xưa?”

Hạ Thanh gật đầu, nước mắt hạnh phúc lấp lánh nơi khóe mắt: “Ừ… không rời nhau.”

Khoảnh khắc ấy, thư viện như biến mất. Chỉ còn hai người, đứng giữa ánh sáng dịu dàng, trái tim đập cùng nhịp, và những lời hứa tuổi thơ trở thành nền tảng vững chắc cho tình cảm hiện tại. Họ biết, từ nay, mối quan hệ của họ đã khác. Không chỉ là cặp đôi nhí, mà là hai trái tim biết rung động vì nhau, trong sáng, ngọt ngào và chân thành.

Sau buổi học, cả hai đi dạo quanh sân trường. Khải Thần nhìn Hạ Thanh, ánh mắt lấp lánh đầy cảm xúc. “Cậu có biết không… tớ đã nhớ cậu nhiều như thế nào trong những năm qua không? Mỗi lần nghĩ về cậu, tim tớ lại nhói lên, nhưng cũng ấm áp lạ thường.”

Hạ Thanh khẽ cười, dựa vào vai cậu, cảm giác an toàn lan tỏa: “Tớ cũng vậy… tớ không thể quên cậu, Khải Thần. Dù thời gian có trôi qua, tớ vẫn luôn nghĩ về cậu.”

Khải Thần siết nhẹ tay cô, giọng trầm: “Vậy từ nay, chúng ta sẽ không để bất cứ điều gì chia cắt nữa. Không khoảng cách, không thời gian… chỉ có cậu và tớ.”

Họ cùng nhau ngồi dưới gốc cây phượng già, nơi từng lưu giữ bao ký ức tuổi thơ. Cánh hoa phượng rơi lác đác, ánh nắng cuối ngày xuyên qua tán lá, chiếu lên mái tóc và gương mặt họ. Khải Thần nhìn Hạ Thanh, cảm nhận từng đường nét quen thuộc nhưng giờ đây tràn đầy sức sống của một cô gái trưởng thành. Anh nhận ra rằng, tình cảm trong anh đã vượt khỏi những rung động thoáng qua, trở thành một mối liên kết sâu sắc, đủ để anh muốn bảo vệ, muốn bên cạnh và cùng cô trải qua mọi mùa hè, mùa đông của cuộc đời.

Hạ Thanh ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh: “Cậu… có chắc chắn không? Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả chứ?”

Khải Thần nắm chặt tay cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng ấm áp: “Tớ chắc chắn. Bởi vì tớ biết, cậu là người đặc biệt nhất. Và tớ… không thể sống thiếu cậu.”

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Thanh cảm nhận rõ ràng trái tim mình cũng đang rung lên dữ dội. Cô nhận ra rằng, tình cảm của cô dành cho Khải Thần không còn là bạn bè, không còn là kỷ niệm tuổi thơ đơn thuần, mà là yêu thương thực sự, ngọt ngào, thuần khiết và mạnh mẽ.

Chiều tà dần buông, hai người vẫn ngồi bên nhau, tay trong tay, nói chuyện về những năm tháng xa cách, về những kỷ niệm tuổi thơ, và về những mong ước trong tương lai. Họ cùng cười, cùng chia sẻ, và cùng cảm nhận rằng, tình cảm giữa họ giờ đây đã trở nên rõ ràng, sâu sắc hơn bao giờ hết.

Khi ánh hoàng hôn chiếu qua tán lá, Khải Thần khẽ đưa tay vuốt mái tóc Hạ Thanh: “Cậu biết không… trái tim tớ bây giờ luôn thuộc về cậu. Từng nhịp đập, từng suy nghĩ… đều là cậu.”

Hạ Thanh dựa đầu vào vai cậu, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô thầm nhủ, từ nay, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, dù thời gian có trôi đi ra sao, họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách, giữ gìn tình cảm trong sáng và ngọt ngào mà họ đã nuôi dưỡng từ tuổi thơ đến hiện tại.

Ngày hôm ấy khép lại, nhưng ký ức về buổi chiều dưới gốc cây phượng, ánh nắng hoàng hôn, và lời thổ lộ chân thành của Khải Thần sẽ in sâu trong trái tim Hạ Thanh. Cả hai đều hiểu rằng, từ khoảnh khắc này, trái tim họ đã chính thức thuộc về nhau, ngỡ ngàng nhưng trọn vẹn, thuần khiết nhưng mạnh mẽ, mở ra một chương mới trong câu chuyện tình thanh mai trúc mã ngọt ngào của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×