Mùa xuân đã tràn về thành phố, mang theo sắc hoa và không khí tươi mới. Trong trường trung học hiện đại, Hạ Thanh đang chuẩn bị cho một dự án học tập quan trọng: dự án nhóm về nghiên cứu văn hóa – một dự án cần sự hợp tác chặt chẽ giữa các thành viên. Khi giáo viên thông báo nhóm của cô, Hạ Thanh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một cái tên quen thuộc bên cạnh: Lục Khải Thần.
Cả hai cùng đứng dậy, ánh mắt chạm nhau trong giây lát. Nụ cười của Khải Thần, rạng rỡ và ấm áp, khiến Hạ Thanh cảm thấy tim mình đập nhanh. “Chúng ta lại cùng nhau rồi,” cậu nói, giọng trầm ấm nhưng chứa đầy hứng khởi.
Hạ Thanh gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Ừ… lại cùng nhau. Chắc sẽ rất vui.”
Nhóm dự án được bố trí trong một phòng học hiện đại, với bàn dài, máy tính, projector, và bảng trắng rộng lớn. Không khí nghiêm túc nhưng cũng đầy sáng tạo. Các thành viên nhanh chóng phân công công việc, nhưng Hạ Thanh và Khải Thần ngay lập tức tìm thấy cách phối hợp tự nhiên, như thể cả hai từ trước đến nay chưa từng xa cách.
“Cậu chịu trách nhiệm phần nghiên cứu tài liệu, tớ sẽ lo phần trình bày và thiết kế slide,” Khải Thần đề xuất, giọng nghiêm túc nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy ấm áp.
Hạ Thanh mỉm cười: “Được, tớ hợp tác với cậu.”
Cả hai ngồi cạnh nhau, bàn tay thỉnh thoảng vô tình chạm vào nhau khi trao đổi tài liệu hay gõ máy tính. Cảm giác quen thuộc, ấm áp lan tỏa, khiến trái tim Hạ Thanh nhói lên từng nhịp. Cô nhận ra rằng, sự hiện diện của Khải Thần bên cạnh không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là niềm an ủi, là động lực để cô tập trung và hăng say hơn với công việc.
Quá trình làm dự án khiến họ phải trao đổi liên tục, thảo luận các ý tưởng, sắp xếp dữ liệu, và đôi khi tranh luận về cách trình bày tốt nhất. Những lúc ấy, Khải Thần vẫn giữ sự bình tĩnh, lắng nghe Hạ Thanh, đôi mắt tập trung nhưng cũng đầy quan tâm.
“Cậu nghĩ sao về phần này?” Khải Thần chỉ vào slide trên máy chiếu, giọng trầm nhưng dịu dàng.
Hạ Thanh nghiêng người nhìn, mắt dõi theo từng chi tiết: “Nếu thêm một vài hình ảnh minh họa nữa, phần này sẽ sinh động hơn. Nhưng cần chọn lọc để không quá rườm rà.”
Khải Thần gật đầu, mỉm cười: “Đúng rồi, cậu lúc nào cũng tỉ mỉ và tinh tế. Tớ phải học hỏi nhiều từ cậu đây.”
Hạ Thanh đỏ mặt, nhưng lòng lại tràn ngập niềm vui. Cô cảm nhận rằng, sự gắn kết giữa hai người không chỉ là tình cảm cá nhân mà còn thể hiện qua cách phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau trong công việc. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ, dù nhỏ, đều làm tình cảm giữa họ ngày càng bền chặt hơn.
Buổi trưa, nhóm nghỉ giải lao. Hạ Thanh và Khải Thần ra ngoài sân trường, nơi những cây hoa đào đang nở rực rỡ. Không gian hiện đại, nhưng vẫn đầy vẻ thơ mộng nhờ sắc hoa và ánh nắng dịu dàng.
“Cậu mệt không?” Khải Thần hỏi, giọng lo lắng.
Hạ Thanh lắc đầu: “Không, tớ ổn. Cậu thì sao?”
Khải Thần cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Tớ cũng ổn. Nhưng cậu biết không… có cậu bên cạnh, tớ thấy mọi việc đều dễ dàng hơn nhiều.”
Hạ Thanh nghe mà lòng bỗng dưng ấm áp. Cô nhận ra rằng, không chỉ tình cảm tuổi thơ, mà ngay cả khi trưởng thành, Khải Thần vẫn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất.
Buổi chiều, nhóm tiếp tục làm việc. Hạ Thanh và Khải Thần cùng nhau phân tích dữ liệu, vẽ biểu đồ, chuẩn bị nội dung trình bày. Thỉnh thoảng, họ lại trao đổi ánh mắt, nụ cười, hoặc những câu nói đầy tinh tế mà chỉ có hai người hiểu. Sự phối hợp nhịp nhàng khiến cả nhóm cảm thấy trôi chảy, công việc hoàn thành nhanh chóng mà vẫn chất lượng.
Trong lúc làm việc, một tình huống nhỏ xảy ra: máy chiếu gặp trục trặc, dữ liệu trên USB không hiển thị. Hạ Thanh có vẻ lo lắng, nhưng Khải Thần nhanh chóng tiến đến, kiểm tra từng bước, giải quyết vấn đề một cách chuyên nghiệp.
“Không sao đâu, tớ sẽ xử lý,” Khải Thần nói, tay thao tác nhanh nhẹn.
Hạ Thanh nhìn cậu, lòng vừa ngưỡng mộ vừa cảm động. Cô nhận ra rằng, Khải Thần không chỉ đáng tin trong công việc, mà còn là người luôn bảo vệ, luôn ở bên cô trong những lúc khó khăn. Trái tim cô rung lên một nhịp lạ – vừa ngỡ ngàng, vừa hạnh phúc.
Khi máy chiếu hoạt động trở lại, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Họ trao nhau một nụ cười, không lời nào nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng, tình cảm giữa họ ngày càng sâu sắc. Sự phối hợp ăn ý, sự quan tâm tinh tế, và những cử chỉ nhỏ nhặt đã khiến trái tim mỗi người thêm gắn kết.
Buổi chiều dần trôi, nhóm hoàn thành phần lớn công việc. Hạ Thanh và Khải Thần cùng nhau kiểm tra lại các slide, chỉnh sửa những chi tiết cuối cùng. Không khí vừa nghiêm túc vừa thoải mái, đầy tiếng cười và ánh mắt thân mật.
“Khi chúng ta trình bày, cậu đứng đây, tớ đứng kia nhé,” Khải Thần đề xuất, ánh mắt lấp lánh sự hài hước.
Hạ Thanh cười: “Được thôi. Nhưng cậu mà làm sai, tớ sẽ nhắc đấy.”
Khải Thần chỉ cười, vẻ mặt tự tin: “Không đâu, có cậu bên cạnh, tớ làm gì cũng được.”
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Thanh cảm nhận rõ ràng trái tim mình rung động mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng, tình cảm mà cô dành cho Khải Thần không chỉ là ngọt ngào, trong sáng, mà còn là sự tin tưởng và an toàn – những cảm giác mà chỉ có cậu mới mang lại.
Khi nhóm ra về, Khải Thần và Hạ Thanh đi cùng nhau. Dáng vẻ trưởng thành của cậu, ánh mắt dịu dàng, nụ cười tươi tắn, tất cả khiến Hạ Thanh vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy hạnh phúc. Họ cùng nhau trò chuyện về dự án, về trường học, về những ước mơ và dự định trong tương lai.
Cả hai bước trên con đường dẫn ra cổng trường, tay vẫn nắm chặt nhau, như thể không muốn rời. Họ hiểu rằng, sự gắn kết không chỉ đến từ những kỷ niệm tuổi thơ, mà còn từ hiện tại – từ những phút giây cùng nhau chia sẻ công việc, cùng nhau vượt qua khó khăn, và cùng nhau tạo ra những khoảnh khắc ngọt ngào.
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong lòng Hạ Thanh và Khải Thần, hình ảnh nhau vẫn tràn đầy. Họ biết rằng, từ nay, tình cảm giữa họ đã bước sang một giai đoạn mới: vừa là bạn đồng hành trong học tập, vừa là người mang lại niềm vui, sự an toàn, và tình yêu trong sáng.
Ánh hoàng hôn rọi qua tán cây, chiếu lên mái tóc và gương mặt hai người. Họ nắm tay nhau, bước đi trên con đường dài trước mắt, mang theo niềm vui, sự gắn kết, và cả những rung động ngọt ngào mà chỉ có tuổi thanh mai trúc mã mới hiểu được.