anh là kẻ thù của em

Chương 3: Gặp lại anh trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, thành phố mất điện đột ngột.

Từ tầng 35 của tòa nhà Trí Viễn, toàn bộ khung cảnh chìm trong một màu đen thẫm. Ánh sáng từ những toà cao ốc xung quanh cũng dần tắt, chỉ còn lại tiếng gió rít qua khe cửa và âm thanh mưa quất vào mặt kính.

Lâm Nhược Anh – hay đúng hơn, Lâm Tư Vy – đứng bên cửa sổ phòng hội nghị, nhìn xuống dòng xe phía dưới. Những chiếc đèn pha chạy loang loáng trong mưa như vệt sáng cuối cùng giữa bóng tối.

“Cúp điện toàn khu trung tâm.” – tiếng bảo vệ vang lên qua bộ đàm. “Máy phát dự phòng đang khởi động, nhưng phải mất ít nhất mười phút.”

Cô khẽ thở dài, xoa nhẹ thái dương. Cuộc họp kéo dài đến tận tối muộn, các giám đốc bộ phận lần lượt ra về, chỉ còn lại cô đang chờ tài liệu ký bổ sung.

“Cô Lâm, hay là để mai xử lý?” – Thư ký đề xuất. “Giờ xuống tầng hầm cũng không an toàn.”

Cô lắc đầu: “Không sao. Tôi chỉ cần in thêm bản hợp đồng, lát nữa tài xế sẽ đến.”

Người thư ký cúi chào rồi rời đi, để lại căn phòng yên tĩnh với tiếng mưa rơi đều đặn.

Nhược Anh bước đến bàn làm việc, mở laptop, cố gắng tập trung vào tài liệu. Nhưng giữa bóng tối nhạt nhòa, từng dòng chữ trên màn hình dường như nhảy múa, gợi lại hình ảnh đôi mắt đen sâu của Hàn Minh Thần khi nhìn cô trong quán cà phê tối qua.

Cô khẽ mím môi.

Không, không được để cảm xúc xen vào. Cô đến đây để trả thù, không phải để rung động.

Bất chợt, cánh cửa phía sau khẽ mở ra. Một luồng gió lạnh tràn vào.

“Cô vẫn ở đây?” – giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.

Cô quay lại. Trong ánh sáng mờ của đèn khẩn cấp, Hàn Minh Thần đứng đó, áo sơ mi trắng hơi ướt, cổ tay áo xắn cao, vài sợi tóc rơi xuống trán.

“Chủ tịch Hàn.” – cô bình thản đáp. “Tôi định hoàn thành bản thảo. Không ngờ anh cũng chưa về.”

Anh cười nhẹ: “Tôi có vài cuộc gọi quan trọng, vừa kết thúc thì điện mất. Cô không sợ ở đây một mình à?”

“Không.” – cô trả lời, tay vẫn lướt trên bàn phím.

“Cô dũng cảm đấy.” – anh tiến lại gần. “Phụ nữ thường sợ bóng tối.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo: “Tôi đã quen sống trong bóng tối từ lâu rồi.”

Anh thoáng khựng lại, ánh mắt như nhìn sâu vào cô, rồi khẽ gật đầu.

“Câu nói đó… có vẻ không chỉ là ẩn dụ.”

“Anh nghĩ sao thì nghĩ.” – cô khép laptop lại. “Anh còn việc gì với tôi không?”

“Có.” – anh đáp, giọng thấp hơn. “Cô uống cà phê tối qua, không ngủ được phải không?”

Cô cau mày: “Anh theo dõi tôi à?”

“Không. Tôi chỉ đoán.” – Anh bước thêm một bước, ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối, trông như bóng ma của chính quá khứ. “Cô có thói quen cắn môi khi mệt. Giống hệt…”

Anh dừng lại, ánh mắt trầm xuống.

“Giống ai?” – cô hỏi, giọng đều đều.

“Giống một người tôi từng quen.”

Cô cười nhạt: “Anh có vẻ hoài niệm nhiều.”

“Chỉ với một người.” – Anh nói khẽ. “Cô ấy từng tin tôi vô điều kiện. Nhưng cuối cùng, chính tôi khiến cô ấy mất tất cả.”

Từng lời của anh như lưỡi dao cắt vào lòng cô.

Trong bóng tối, không ai nhìn rõ biểu cảm của ai. Chỉ có tiếng mưa rơi xen lẫn hơi thở nặng nề.

“Anh đang nói về chuyện bốn năm trước à?” – cô hỏi, giọng thấp, cố giữ bình tĩnh.

Anh thoáng sững lại, nhìn cô. “Cô biết?”

“Tôi từng nghe.” – cô đáp. “Người con gái đó hẳn rất hận anh.”

“Hận…” – Anh cười khẽ. “Tôi còn mong cô ấy hận tôi. Vì như thế, ít ra cô ấy vẫn còn nhớ tôi.”

Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt anh. Tim cô đập loạn, từng lời như cứa vào vết thương chưa lành.

Trong giây phút ấy, toàn bộ tòa nhà bỗng tối sầm thêm một lần nữa. Đèn khẩn cấp tắt ngấm. Không còn gì ngoài bóng đen đặc quánh và mưa ngoài kia.

Cô giật mình, vô thức lùi lại, nhưng vấp phải góc bàn, suýt ngã.

“Cẩn thận!”

Một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lại, ôm trọn vào ngực.

Hơi thở anh phả vào tóc cô, ấm áp, gần đến mức khiến cô quên mất phải chống cự.

Trong bóng tối mịt mù, hai người đứng sát nhau, tim đập dồn dập.

“Bỏ ra.” – cô nói khẽ.

“Đừng động, có mảnh kính vỡ ở dưới.” – anh giữ chặt cô, giọng trầm và chắc.

Cô cứng người. Hơi thở anh vương quanh cổ, khiến đầu óc cô trống rỗng. Một mùi hương quen thuộc len vào mũi — hương bạc hà dịu mát, mùi nước hoa anh vẫn dùng.

Bốn năm trước, mùi hương ấy từng khiến cô cảm thấy an toàn. Còn giờ đây, nó chỉ khiến cô nhớ lại đêm mưa kinh hoàng kia.

Cô vùng ra, giọng run: “Tôi tự lo được.”

Anh im lặng, không níu kéo, chỉ khẽ nói: “Cô không cần mạnh mẽ đến vậy.”

“Không phải mạnh mẽ, là tôi không muốn ai thương hại.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ gật đầu. “Được. Tôi hiểu.”

Cả hai đứng trong bóng tối thêm vài phút. Tiếng mưa nhỏ dần, chỉ còn tiếng tim đập xen lẫn nhịp thở.

Đèn bật sáng trở lại. Ánh sáng trắng làm cô nheo mắt. Anh vẫn đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

“Cô ổn chứ?” – anh hỏi.

“Ổn.” – cô đáp gọn.

“Vậy tốt.” – Anh chỉnh lại cổ tay áo, giọng trở lại lạnh lùng như thường. “Ngày mai, tôi muốn cô tham gia buổi họp dự án ở khu đô thị mới. Sẽ có nhiều người quan trọng. Tôi muốn xem cô thể hiện ra sao.”

“Rõ.” – cô đáp, giọng lạnh không kém.

Anh khẽ gật đầu, định quay đi, nhưng rồi lại dừng lại.

“Cô Lâm.”

“Vâng?”

“Nếu một ngày nào đó cô phát hiện ai đó từng bị hiểu lầm… cô có tha thứ không?”

Câu hỏi ấy khiến cô khựng lại.

“Điều đó còn tùy.” – cô đáp. “Tha thứ không làm quá khứ biến mất.”

Anh khẽ cười, ánh nhìn mờ nhạt như sương. “Cũng đúng.”

Khi anh rời khỏi phòng, cô vẫn đứng yên. Bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa, nhưng dư âm của câu hỏi ấy vẫn lẩn quẩn trong tâm trí cô.

Tha thứ ư? Với anh, điều đó chưa bao giờ nằm trong từ điển của cô.

Sáng hôm sau, buổi họp tại khu đô thị mới diễn ra trong không khí trang trọng.

Lâm Tư Vy xuất hiện trong bộ vest trắng, tóc búi cao, khí chất lạnh lùng khiến cả hội trường phải chú ý.

Hàn Minh Thần ngồi ở vị trí trung tâm. Khi cô bước vào, ánh mắt anh khẽ dừng lại một giây, rồi lập tức che giấu bằng vẻ điềm tĩnh.

Cuộc họp kéo dài suốt ba tiếng. Cô trình bày bản kế hoạch chi tiết, từng con số, biểu đồ, rủi ro – tất cả đều thuyết phục.

Khi kết thúc, một cổ đông nước ngoài vỗ tay tán thưởng.

“Cô Lâm, cô khiến chúng tôi ấn tượng. Tôi hiểu vì sao chủ tịch Hàn chọn cô làm đối tác chiến lược.”

Cô mỉm cười, ánh mắt liếc qua Hàn Minh Thần:

“Cảm ơn. Tôi chỉ làm đúng phần việc của mình.”

Hàn Minh Thần không nói gì, nhưng đôi mắt anh ánh lên sự tán thưởng.

Sau buổi họp, anh gọi cô lại.

“Cô rảnh chứ? Tôi muốn mời cô đi xem khu thi công.”

Cô gật đầu.

Xe chạy qua những con đường ngoại ô, mưa vừa dứt, không khí mát lạnh. Cô ngồi ghế phụ, nhìn cảnh vật lướt qua cửa kính.

“Cô có tin vào số phận không?” – anh hỏi bất ngờ.

Cô thoáng ngạc nhiên: “Tại sao anh hỏi vậy?”

“Vì đôi khi, tôi nghĩ có những người sinh ra để gặp nhau, dù bằng cách nào đi nữa.”

Cô khẽ cười: “Nếu thật như vậy, thì số phận của tôi hẳn là để trả nợ cho ai đó.”

Anh liếc nhìn cô, khóe môi cong lên. “Có lẽ là để khiến ai đó trả nợ cô thì đúng hơn.”

Câu nói ấy khiến tim cô run lên.

Xe dừng lại trước khu đất rộng. Họ cùng bước xuống. Gió thổi mạnh, mang theo hương đất và cỏ ẩm. Anh đưa cho cô chiếc dù, tay họ chạm nhẹ vào nhau.

Cảm giác tê dại lan khắp người.

“Cẩn thận trơn.” – anh nói nhỏ.

“Cảm ơn.” – cô đáp, giữ giọng bình thản.

Họ cùng đi qua khu công trường, nói về bản kế hoạch, nhưng mỗi câu nói đều chứa những lớp ẩn ý.

Khi quay về, anh bất ngờ nói:

“Tôi không biết vì sao, nhưng mỗi khi ở cạnh cô, tôi có cảm giác mình đang bước lại một con đường cũ. Quen thuộc đến mức đáng sợ.”

Cô đáp: “Có lẽ vì anh sợ quá khứ.”

“Có lẽ.” – anh khẽ cười. “Còn cô, cô sợ gì nhất?”

Cô nhìn thẳng vào anh: “Tôi sợ… quên mất lý do mình tồn tại.”

Anh im lặng. Không khí trong xe đặc quánh.

Khi xe dừng trước khách sạn, cô mở cửa bước xuống. Anh gọi lại:

“Cô Lâm, tối nay có buổi tiệc mừng hợp tác. Tôi muốn cô đi cùng.”

“Anh chắc chứ?”

“Chắc.”

“Được.” – cô nói, môi khẽ cong. “Tôi sẽ không khiến anh thất vọng đâu, Chủ tịch Hàn.”

Anh nhìn theo cô, ánh mắt như có ngọn lửa âm ỉ.

Còn cô – vừa quay đi, đôi môi khẽ mím, trái tim lại dậy sóng.

Trong bóng tối hôm qua, giữa cái ôm vô thức ấy, cô đã cảm nhận lại hơi ấm từng quen thuộc. Nhưng lần này, cô sẽ biến nó thành vũ khí.

Nếu anh là ánh sáng, cô sẽ là bóng tối nuốt chửng nó.

Bởi vì, trong trò chơi này, chỉ có một người được phép tổn thương cuối cùng – và người đó sẽ là anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×