anh là mùa xuân của em

Chương 3: Lạnh lùng nhưng hút hồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai hợp tác dự án, Trần An Nhiên thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Buổi họp hôm nay sẽ là cơ hội đầu tiên để cô trực tiếp thuyết trình kế hoạch với Trần Dịch – tổng tài lạnh lùng nhưng quyền lực mà cô vẫn chưa thể quên ấn tượng từ lần gặp đầu tiên.

Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, cô bước vào công ty đối tác đúng giờ. Sảnh tòa nhà vẫn rực rỡ ánh sáng, nhưng hôm nay cô cảm giác bước chân mình nặng hơn. Cơn mưa rào nhỏ ngoài trời không còn khiến cô bối rối, nhưng từng nhịp tim lại tăng tốc mỗi khi nghĩ đến anh.

Trần Dịch đã đứng sẵn ở phòng họp khi An Nhiên bước vào. Vest đen được cắt may tinh tế, mái tóc chải gọn, dáng người cao ráo uy nghi, ánh mắt vẫn như tia laser, lạnh lùng nhưng tập trung tuyệt đối.

“Chào cô,” giọng anh trầm, điềm tĩnh.

“Ch… chào anh,” cô lắp bắp, cố giữ bình tĩnh. Cảm giác tim đập thình thịch vẫn không hề giảm.

Anh không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho cô ngồi đối diện. Phía trước là chiếc bàn dài, trải đầy hồ sơ và laptop. Ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ của cô như muốn ghi nhớ tất cả chi tiết. An Nhiên cảm giác như bị soi từng bước, nhưng cũng chính ánh mắt ấy khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

Trần Dịch mở laptop, đưa ra một file báo cáo: “Đây là dữ liệu thị trường mới nhất. Cô nghiên cứu, sáng nay sẽ trình bày đề xuất kế hoạch chi tiết trước tôi và đội ngũ.”

An Nhiên gật đầu, vừa mỉm cười trong lòng, vừa lo lắng bên ngoài. Cô mở file dữ liệu, mắt lướt qua các bảng số liệu, phân tích thị trường, mục tiêu khách hàng và chiến lược quảng cáo. Mỗi bước đều đòi hỏi sự tập trung cao độ, nhưng tâm trí cô vẫn không thể rời khỏi anh.

Khi cô bắt đầu trình bày, Trần Dịch ngồi im lặng, ánh mắt vẫn dõi theo từng slide. Giọng anh thỉnh thoảng vang lên, trầm trầm nhưng sắc bén:

“Ý tưởng này có khả thi, nhưng liệu có phù hợp với đối tượng khách hàng mục tiêu không?”

“Vâng, tôi đã tính toán kỹ lưỡng về đối tượng khách hàng, theo nghiên cứu thị trường gần đây, nhóm khách hàng chính…,” cô trả lời, cố giữ giọng chắc chắn.

Anh nhíu mày, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt thoáng qua vẻ hài lòng, làm cô vừa mừng vừa lo. Mỗi lần ánh mắt ấy dừng lại trên khuôn mặt cô, tim cô lại loạn nhịp.

Buổi trình bày kéo dài gần hai giờ, An Nhiên cố gắng giữ sự tự tin, nhưng vẫn không tránh khỏi những giây phút lúng túng khi Trần Dịch đặt ra các câu hỏi sắc bén, đôi khi khiến cô phải dừng lại suy nghĩ. Mỗi lần như vậy, cô nhận ra anh không chỉ nghiêm khắc mà còn tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Sau buổi thuyết trình, khi mọi người rời phòng họp, Trần Dịch đứng lại, bước tới bàn cô. Anh nhìn vào màn hình laptop cô đang mở, nhíu mày:

“Cô làm việc cẩn thận, nhưng một số phần số liệu còn chưa hợp lý. Tôi sẽ nhấn mạnh lại cho cô hiểu chi tiết hơn.”

An Nhiên đỏ mặt, lúng túng: “V… vâng, tôi sẽ điều chỉnh ngay.”

Anh cúi xuống gần cô, giọng trầm nhưng đủ để cô nghe rõ: “Cô có thể làm tốt hơn. Tôi tin vào năng lực của cô, nhưng đừng để những sai sót nhỏ làm giảm uy tín dự án.”

Cô không khỏi cảm thấy một luồng cảm giác lạ. Trong lời nói nghiêm khắc ấy, vẫn có sự quan tâm tinh tế. Cô nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh: “Vâng, tôi sẽ chú ý kỹ hơn.”

Trần Dịch thẳng lưng, ánh mắt vẫn sắc bén: “Ngày mai, tôi muốn cô đưa ra bản kế hoạch hoàn chỉnh, chi tiết từng bước. Nếu cô làm tốt, tôi sẽ xem xét cho cô quyền quản lý đội ngũ phụ trách một phần chiến dịch.”

An Nhiên cảm thấy tim mình nhảy lên. Việc quản lý đội ngũ là cơ hội không phải ai cũng có, nhưng đồng nghĩa với áp lực tăng lên gấp đôi. Cô hít một hơi sâu, cố gắng mỉm cười: “Vâng, tôi sẽ không để anh thất vọng.”

Anh gật nhẹ, rồi bước ra khỏi phòng. Cô thở phào, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác tim đập mạnh. Sự lạnh lùng của anh vừa đáng sợ, vừa quyến rũ đến lạ kỳ.

Buổi chiều, An Nhiên trở lại văn phòng công ty, bắt tay vào chỉnh sửa kế hoạch, phân công công việc, và lên danh sách phương án dự phòng. Mỗi chi tiết đều phải chính xác tuyệt đối, vì cô biết Trần Dịch sẽ theo sát từng bước.

Đang mải mê làm việc, điện thoại của cô vang lên. Trên màn hình hiện tên Trần Dịch. Cô hơi giật mình, nhưng vẫn nhấc máy:

“Vâng, anh Dịch?”

“Cô đã xem lại số liệu chưa?” giọng anh trầm nhưng vẫn bình tĩnh.

“Vâng… tôi đang rà soát lại, anh yên tâm,” cô trả lời, cố gắng không để giọng run lên.

“Đừng quên thời hạn. Tôi muốn mọi thứ hoàn chỉnh trước chiều mai.”

“Vâng ạ,” cô đáp, cảm giác vừa áp lực vừa hứng khởi. Sau khi cúp máy, cô ngồi thẫn thờ vài giây, tự nhủ: “Anh ấy vừa nghiêm khắc vừa quan tâm… không biết tôi có thể làm tốt không.”

Ngày hôm sau, khi An Nhiên mang bản kế hoạch hoàn chỉnh tới công ty đối tác, Trần Dịch đã đứng sẵn. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu được sự quan tâm tinh tế:

“Cô làm đúng hạn. Tôi thấy tiến bộ.”

An Nhiên đỏ mặt: “V… vâng, tôi đã cố gắng.”

Anh mở laptop, lướt qua các trang, rồi gật nhẹ: “Một số chi tiết vẫn cần chỉnh sửa, nhưng tổng thể ổn. Cô có thể quản lý nhóm phụ trách phần sáng tạo.”

Cô sững người, tim nhảy lên vì bất ngờ: “Th… thật ạ?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự khích lệ: “Vâng. Tôi không khen bừa. Nếu cô làm tốt, tôi sẽ giao nhiều dự án quan trọng hơn.”

Trong lòng cô dâng lên cảm giác vừa hạnh phúc vừa áp lực. Sự quan tâm tinh tế của anh – dù lạnh lùng – khiến cô cảm thấy được đánh giá cao và có động lực hơn bao giờ hết.

Sau buổi làm việc, khi cô rời công ty, trời đã nhá nhem tối. Mưa nhỏ rơi đều, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước loang lổ. Cô nhớ lại ánh mắt, nụ cười thoáng qua của Trần Dịch, cảm giác vừa sợ, vừa muốn gần anh.

Về đến phòng trọ, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn. Bản kế hoạch đã được chỉnh sửa, các bước tiến hành rõ ràng, nhưng tâm trí cô vẫn bị chiếm lĩnh bởi người đàn ông lạnh lùng nhưng hút hồn kia.

“Anh ấy… vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm… sao tôi lại cảm thấy trái tim mình loạn nhịp như vậy?” cô tự hỏi.

Đêm đó, An Nhiên ngủ không yên giấc. Trong mơ, hình ảnh Trần Dịch đứng trước cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng, lại hiện ra. Cô mỉm cười trong mơ, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Cô biết một điều: đây chỉ mới là khởi đầu của hành trình hợp tác – một hành trình vừa thử thách, vừa ngọt ngào, nơi cô sẽ phải đối mặt với sự lạnh lùng nhưng cũng đầy quan tâm của tổng tài Trần Dịch.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×