Tối thứ bảy, quán ăn nhỏ nằm ở ven sông rực sáng đèn vàng. Không sang trọng, không ồn ào, chỉ giản dị và yên tĩnh – giống như một khoảng lặng hiếm hoi giữa thành phố đang đổi thay từng ngày.
Hạ An bước vào, tà váy dài nhẹ lay động trong gió. Cô khẽ chỉnh lại tóc, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy lên cảm giác hồi hộp kỳ lạ.
Minh Khang đã ngồi chờ từ trước. Trông anh đơn giản với áo sơ mi xanh nhạt, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy cô lại sáng rực lên, mang theo chút gì đó thân thuộc đến nhói lòng.
“An đến rồi.” – anh đứng dậy, kéo ghế cho cô.
“Xin lỗi, tôi đến muộn một chút.” – cô mỉm cười khẽ.
Trên bàn chỉ có vài món ăn dân dã: cá kho, rau luộc, canh chua. Hạ An thoáng ngạc nhiên.
“Không ngờ Khang lại chọn quán thế này.”
“An quên rồi sao? Ngày xưa, chúng ta từng hay ghé quán cơm bình dân trước cổng trường để ăn sau mỗi buổi học thêm. Tôi nghĩ… ăn ở đây sẽ gợi lại kỷ niệm.”
Hạ An khẽ sững người. Phải rồi, làm sao cô có thể quên. Những buổi chiều, hai đứa chia nhau đĩa cơm rang, vừa ăn vừa cười nói những chuyện nhỏ nhặt. Ký ức ấy nay được tái hiện, vừa thân quen, vừa chạm vào nơi mềm yếu nhất trong tim.
Họ ăn tối trong không khí ấm áp. Không còn tiếng ồn ào như buổi họp lớp, cũng không còn sự e dè. Cả hai như quay về tuổi mười bảy, chỉ có tiếng cười xen lẫn những câu chuyện chưa kể.
“An… mười năm qua, cậu sống có tốt không?” – Khang bất ngờ hỏi, giọng chậm rãi.
Hạ An ngước nhìn, đôi mắt trong veo thoáng dao động:
“Tôi ổn. Có lúc mệt, có lúc chán nản, nhưng đứng trên bục giảng, tôi lại tìm thấy niềm vui. Còn Khang? Tôi nghe mọi người nói cậu thành đạt lắm.”
Anh bật cười nhẹ, nhưng nụ cười pha chút mệt mỏi:
“Thành công chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Tôi làm việc không ngừng, nhưng đôi khi thấy mình đã bỏ lỡ nhiều thứ quan trọng… ví dụ như những người từng muốn giữ bên cạnh.”
Không khí khựng lại vài giây. Hạ An mím môi, lòng xao động. Cô biết anh đang nói gì, nhưng không dám mở lời.
Một lúc sau, Minh Khang lấy từ túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, cẩn thận đặt lên bàn. Đó là tờ lưu bút cũ, chữ viết ngay ngắn: “Nếu sau này chúng ta còn gặp lại, hy vọng vẫn có thể gọi nhau là bạn.”
Hạ An ngỡ ngàng, tim thắt lại.
“Cậu… vẫn còn giữ nó?”
“Ừ. Suốt mười năm qua, tôi chưa từng vứt đi. Có lẽ… đó là thứ duy nhất nhắc tôi nhớ rằng từng có một thời thanh xuân đẹp đẽ như vậy.”
Hạ An cúi mặt, cố kìm dòng cảm xúc đang dâng trào. Đèn vàng hắt xuống, phản chiếu đôi mắt long lanh của cô.
Ngoài kia, dòng sông lặng lẽ chảy, mang theo tiếng gió thì thầm. Còn nơi đây, giữa bàn ăn giản dị, hai tâm hồn sau mười năm xa cách đang chầm chậm tìm lại sự đồng điệu.