anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 9: Lời mời bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi họp lớp, những ngày tiếp theo của Hạ An vẫn trôi đi bình lặng. Cô lên lớp, chấm bài, dạy học sinh viết từng nét chữ. Nhưng lạ lùng thay, trái tim cô lại chẳng bình lặng chút nào.

Trong tâm trí, hình ảnh Minh Khang cứ hiện lên từng khoảnh khắc: cái nhìn đầy ẩn ý, nụ cười nhẹ mang chút trầm tư, và cả câu nói chưa kịp giải thích “Có một điều chưa bao giờ thay đổi.”

Buổi chiều hôm ấy, khi tan lớp, Hạ An vừa dọn dẹp bàn giáo viên vừa nghe tiếng gõ cửa.

“Cô Hạ An, có người chờ ở ngoài sân.” – một học sinh chạy vào báo.

Bước ra, cô thoáng khựng lại. Minh Khang đang đứng dưới gốc cây bằng lăng, một tay bỏ túi quần, tay kia cầm chiếc túi giấy nhỏ. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười.

“Xin lỗi, tôi đến làm phiền giờ tan học.”

“Không… không sao.” – Hạ An lúng túng đáp, lòng hơi rối loạn.

Anh đưa túi giấy về phía cô:

“Đây là ít sách tranh thiếu nhi tôi mới mang từ thành phố về. Nghĩ là học trò của cô sẽ thích.”

Cô đón lấy, ngạc nhiên:

“Cậu… vẫn nhớ tôi làm giáo viên sao?”

“Nhớ chứ.” – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chắc nịch. – “Tôi nhớ rất nhiều điều, không chỉ chuyện này.”

Khoảng khắc im lặng kéo dài, tim Hạ An như rối bời. Cô vội tìm cách lảng tránh:

“Cảm ơn cậu. Tôi sẽ đưa cho học trò.”

Minh Khang gật đầu, rồi bất ngờ nói tiếp:

“Cuối tuần này, An có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi ăn tối. Không phải họp lớp ồn ào, chỉ hai người… như ngày xưa từng chưa có dịp.”

Lời mời bất ngờ khiến Hạ An khựng lại. Trong đầu cô thoáng hiện bao suy nghĩ: Có nên đồng ý không? Có nên để bản thân một lần nữa bước vào quỹ đạo ký ức chưa trọn vẹn kia?

Thấy cô im lặng, Khang chậm rãi nói thêm:

“Chỉ là một bữa ăn thôi. Nếu An thấy không thoải mái, tôi sẽ không nhắc lại.”

Ánh mắt anh chân thành, vừa đủ kiên nhẫn, vừa đủ tha thiết.

Cuối cùng, Hạ An khẽ gật đầu:

“Được… cuối tuần.”

Một nụ cười hiếm hoi thoáng qua nơi khoé môi Minh Khang. Anh chỉ nói ngắn gọn:

“Cảm ơn An.”

Hạ An bước về phía phòng giáo viên, tay vẫn cầm túi sách nhỏ. Gió chiều nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác ấm áp lạ thường. Trong lòng cô, có gì đó vừa mới được đánh thức – như thể hồi ức năm 17 tuổi lại đang mỉm cười trở về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×