anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 12: Sóng gió hiện tại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau cuộc trò chuyện, tâm trạng Hạ An rối bời. Hiểu lầm năm xưa đã được tháo gỡ, nhưng khoảng cách mười năm không thể biến mất chỉ bằng vài lời giải thích. Cô vẫn thấy tim mình run lên mỗi khi bắt gặp ánh mắt Khang, nhưng đồng thời, một nỗi sợ hãi len lỏi: Liệu mình có nên bước tiếp không?

Một buổi chiều, sau giờ tan lớp, Hạ An vừa ra cổng trường thì nghe thấy tiếng xì xào của mấy phụ huynh đứng gần đó.

“Cô giáo chủ nhiệm lớp 1A đó hả? Xinh thật, nghe nói chưa lấy chồng.”

“Ừ, mà hình như thân thiết lắm với anh phụ huynh mới chuyển về – ông Minh Khang gì đó.”

“Thế thì phức tạp đấy. Người ta đàn ông có con rồi, liệu có ổn không?”

Những lời ấy như mũi dao nhỏ, chạm vào tim Hạ An. Cô mím môi, bước nhanh ra ngoài, giả vờ không nghe thấy. Nhưng suốt cả buổi chiều, câu nói “đàn ông có con rồi” cứ vang lên trong đầu, khiến cô không thể yên lòng.

Tối hôm đó, Minh Khang gọi cho cô.

“An, mai chủ nhật, tôi muốn đưa An và con trai đi dạo. Nó rất quý cô, cứ nhắc mãi.”

Hạ An thoáng im lặng. Cô biết, một khi chấp nhận, nghĩa là mối quan hệ của họ sẽ rõ ràng hơn trong mắt mọi người. Nhưng rồi, giọng nói mong chờ của anh khiến cô không nỡ từ chối.

Ngày hôm sau, ba người cùng nhau đi công viên. Đứa bé trai ríu rít nắm tay Hạ An, chỉ cho cô từng trò chơi. Ánh mắt trẻ thơ trong sáng khiến lòng cô mềm lại. Cô bất giác mỉm cười, quên đi mọi ngại ngần.

Khang đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cảnh ấy. Trong đôi mắt anh thoáng một tia hy vọng – hy vọng rằng cuộc sống này có thể thật sự bắt đầu lại, cùng với An.

Nhưng niềm vui ngắn ngủi không kéo dài. Buổi tối, Hạ An nhận được tin nhắn lạ từ số điện thoại không lưu tên:

“Cô Hạ An, cô là giáo viên, xin hãy giữ khoảng cách. Đừng để học trò và phụ huynh phải trở thành đề tài bàn tán.”

Hạ An nhìn dòng chữ, lòng lạnh buốt. Cô biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng.

Còn Khang, khi nghe cô kể lại, anh siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc lạnh:

“An đừng lo. Tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô. Nhưng… An có đủ dũng khí để cùng tôi đối diện với mọi thứ không?”

Câu hỏi ấy, như một ngọn sóng lớn vỗ vào trái tim đang mong manh của Hạ An. Cô không trả lời ngay. Trong đôi mắt dịu dàng ấy, có cả khát khao lẫn lo âu.

Tình yêu năm xưa vừa mới kịp nhen nhóm trở lại, thì sóng gió hiện tại đã ập đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×