anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 13: Lời nói trong đêm mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều thứ sáu, bầu trời xám xịt, mưa rả rích rơi xuống mái ngói đỏ của ngôi trường nhỏ. Hạ An ngồi trong phòng giáo viên, nhìn đống vở học sinh chưa chấm xong mà tâm trí rối bời. Từ hôm nhận tin nhắn lạ, cô luôn thấy ánh mắt dò xét xung quanh. Chỉ một lời đồn thôi, cũng đủ khiến cô bất an.

“An.”

Tiếng gọi quen thuộc vang lên nơi cửa. Minh Khang đứng đó, áo sơ mi ướt đẫm mưa, ánh mắt vẫn kiên định.

“Anh đến đây làm gì? Mưa to thế này...” – Hạ An giật mình, vội đứng dậy.

Khang bước vào, đặt túi tài liệu xuống bàn. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không né tránh.

“An, tôi biết gần đây có người nói những điều không hay. Tôi không muốn em phải chịu đựng một mình.”

Hạ An cắn môi, giọng run run:

“Nhưng anh có nghĩ đến hậu quả chưa? Tôi là giáo viên, anh là phụ huynh. Người ta sẽ không chỉ bàn tán, họ còn đánh giá cả nhân cách của tôi... Tôi không muốn vì mình mà cậu bé bị ảnh hưởng.”

Minh Khang im lặng một lát, rồi tiến lại gần, đôi vai rộng của anh như chắn đi những cơn gió lạnh len vào cửa sổ.

“An, mười năm trước, chúng ta đã bỏ lỡ nhau vì im lặng. Lần này, tôi không muốn mất em thêm lần nữa. Con trai tôi cần một người phụ nữ dịu dàng như em trong đời nó, và tôi cũng vậy. Tôi... cần em.”

Trái tim Hạ An run rẩy. Cô thấy mình như trở lại thời mười tám tuổi, khi ánh mắt anh từng khiến cô mất ngủ cả đêm. Nhưng giờ đây, mọi thứ phức tạp hơn nhiều.

Ngoài trời, sấm chớp lóe lên, mưa trút xuống ào ạt. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim đập và hơi thở dồn dập.

Hạ An khẽ lắc đầu, giọng nghẹn ngào:

“Anh nói dễ dàng thế... nhưng tôi sợ, Khang à. Sợ rằng rồi một ngày nào đó, dư luận sẽ nghiền nát những gì mong manh chúng ta đang có. Tôi... không đủ can đảm.”

Khang bất chợt nắm lấy tay cô, siết chặt đến mức Hạ An nghe thấy rõ tiếng tim mình.

“Vậy để tôi can đảm thay em. Chỉ cần em đồng ý đi cùng tôi, mọi thứ còn lại để tôi lo.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ An nhìn thấy sự kiên định trong mắt anh. Một sự kiên định mà mười năm trước anh chưa từng có.

Tiếng mưa ngoài kia như chứng nhân cho lời hứa. Nhưng trái tim Hạ An vẫn còn chần chừ, giằng xé giữa lý trí và cảm xúc.

Cô rút tay lại, khẽ thì thầm:

“Để tôi suy nghĩ thêm...”

Minh Khang khẽ gật đầu. Anh không ép buộc, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng cô bước ra cửa, dáng hình nhỏ bé hòa vào màn mưa xám.

Trong đêm mưa ấy, có một tình yêu đang bùng cháy, nhưng cũng có một nỗi sợ chưa thể gỡ bỏ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×