anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 15: Lựa chọn khó khăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, khi đang chấm bài trong lớp, Hạ An bất chợt nghe tiếng gõ cửa. Ngẩng đầu lên, cô giật mình khi thấy Minh Khang. Anh mặc sơ mi giản dị, ánh mắt lo lắng, trên tay còn cầm hộp bánh nhỏ mà Khôi nhờ gửi.

“Khôi bảo tôi mang cái này cho cô.” – anh đặt hộp bánh xuống bàn, giọng trầm thấp, rồi im lặng một thoáng. – “An, tối qua sao em không nghe máy?”

Hạ An siết chặt cây bút, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Tôi bận... và cũng không có gì cần nói.”

Khang nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sâu thẳm, nghiêm nghị khác thường.

“Có chuyện gì xảy ra đúng không? Em tránh tôi. An, đừng giấu nữa.”

Trái tim Hạ An nhói lên. Cô muốn im lặng, nhưng hình ảnh người phụ nữ kia, với ánh mắt kiêu hãnh và lời nói sắc lạnh, cứ hiện về. Cuối cùng, cô hít sâu, cất giọng run rẩy:

“Hôm qua... tôi gặp chị Hân. Chị ấy bảo tôi nên giữ khoảng cách với anh, vì điều đó không tốt cho Khôi. Và... tôi nghĩ chị ấy nói đúng.”

Không khí trong phòng như đông cứng lại. Minh Khang khẽ nheo mắt, bàn tay anh siết chặt thành nắm.

“Hân tìm đến em?” – giọng anh khàn đi, pha lẫn giận dữ.

Hạ An gật nhẹ, rồi cúi xuống, không dám nhìn vào mắt anh.

“Khang, tôi không muốn trở thành cái cớ để người khác nói con anh, hay để em bé phải chịu tổn thương. Tôi là giáo viên, tôi phải nghĩ đến trách nhiệm của mình nữa...”

Minh Khang tiến lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt với cô. Giọng anh dằn từng chữ:

“An, em nghe cho rõ. Tôi và Hân đã ly hôn nhiều năm, giữa chúng tôi không còn gì ngoài trách nhiệm với Khôi. Em không có lỗi gì cả, tình cảm của chúng ta càng không sai. Sai... là những định kiến ngoài kia, và tôi sẽ không để chúng điều khiển cuộc đời mình thêm lần nào nữa.”

Ánh mắt anh rực cháy, kiên định như ngọn lửa. Nhưng lòng Hạ An vẫn ngổn ngang. Cô nghe rõ từng lời anh, tim đập dồn dập, nhưng một giọng nói khác thì thầm trong đầu: “Liệu mình có đủ mạnh mẽ để cùng anh chống lại tất cả không?”

Sau cùng, cô chỉ khẽ lắc đầu, thì thầm:

“Cho tôi thêm thời gian... Tôi cần suy nghĩ thật kỹ, Khang à.”

Anh nhìn cô, ánh mắt chùng xuống nhưng không trách móc. Anh khẽ thở dài, rồi mỉm cười buồn:

“Được. Tôi chờ em. Dù là bao lâu, tôi vẫn chờ.”

Khi Khang rời đi, Hạ An ngồi lặng trong lớp, đôi mắt đỏ hoe. Cô biết, mình đang đứng trước ngã rẽ quan trọng nhất của cuộc đời: hoặc là bước tiếp, hoặc là mãi mãi buông tay.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×