Tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc, học sinh ríu rít rời lớp. Hạ An vừa thu dọn sách vở thì nghe thấy tiếng ho khẽ. Quay lại, cô thấy Minh Khôi ngồi cuối lớp, mặt tái nhợt, đôi mắt lim dim mệt mỏi.
“Khôi, con sao thế?” – Hạ An vội bước đến, ngồi xuống cạnh cậu bé.
Cậu nhỏ gượng cười, giọng yếu ớt:
“Cô... con hơi đau đầu, với hơi mệt ạ.”
Tim Hạ An nhói lên. Cô đặt tay lên trán cậu bé, cảm nhận được hơi nóng hầm hập. Không chần chừ, cô dìu Khôi đến phòng y tế.
Trong lúc y tá đo nhiệt độ, Hạ An gọi điện cho phụ huynh. Chuông reo dài, cuối cùng Minh Khang mới bắt máy, giọng đầy lo lắng khi nghe tin.
“An, tôi đang họp, kẹt đường mất rồi. Cô giữ con giúp tôi, tôi sẽ đến ngay!”
Hạ An gật đầu, dỗ dành:
“Anh yên tâm, tôi sẽ chăm Khôi đến khi anh đến.”
Một giờ trôi qua, cơn sốt của Khôi vẫn chưa hạ hẳn. Cậu bé nằm trên giường nhỏ trong phòng y tế, khẽ siết lấy tay Hạ An, đôi mắt mơ màng.
“Cô ơi... con sợ lắm. Nếu ba không đến kịp thì...”
Hạ An cúi xuống, vỗ nhẹ lưng cậu, giọng dịu dàng:
“Không sao đâu, con dũng cảm mà. Ba sẽ đến ngay thôi. Và cô cũng ở đây, Khôi không một mình đâu.”
Đôi mắt ngây thơ của cậu bé nhìn cô chằm chằm, rồi khẽ thốt ra câu nói khiến tim cô như bị chấn động:
“Cô An... con ước gì... cô là mẹ của con.”
Hạ An khựng lại, lòng rối bời. Đôi mắt nhỏ bé ấy không hề có chút tính toán, chỉ có sự chân thành và khát khao giản đơn của một đứa trẻ thiếu tình thương. Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ khẽ mỉm cười, vuốt tóc cậu bé:
“Khôi ngoan, con đã có ba rồi, và ba con yêu con nhất trên đời. Cô... cô sẽ luôn ở bên cạnh Khôi, được không?”
Cậu bé gật đầu, nụ cười yếu ớt dần hiện ra.
Cửa phòng bật mở, Minh Khang thở hổn hển chạy vào. Anh lao đến bên giường, vội vàng kiểm tra con trai. Khi thấy Khôi vẫn ổn, anh mới thở phào, rồi quay sang nhìn Hạ An.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Giữa không khí nồng mùi thuốc sát trùng, Hạ An bỗng nhận ra đôi tay mình vẫn đang nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Khôi.
“Cảm ơn em, An.” – giọng Khang khàn khàn, chất chứa biết bao cảm xúc. – “Nếu không có em... tôi thật sự không biết phải làm sao.”
Hạ An lúng túng buông tay, đứng dậy. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô chợt nhận ra – cô không chỉ quan tâm đến Khang, mà còn đã để đứa trẻ này chiếm một phần trong trái tim mình.
Và điều ấy khiến nỗi sợ trong lòng cô càng lớn: nếu bước tiếp, cô sẽ không chỉ gắn bó với một người đàn ông, mà còn với cả một đứa trẻ – một mối ràng buộc khó lòng quay đầu.
Đêm hôm ấy, khi nằm trong căn phòng yên tĩnh, Hạ An trằn trọc mãi. Trong đầu cô cứ vang vọng câu nói ngây thơ: “Con ước gì cô là mẹ của con...”
Nước mắt chảy dài nơi khóe mắt, Hạ An thầm hỏi bản thân: Mình có đủ dũng cảm để trở thành một phần trong cuộc đời cha con họ không?