Những ngày sau cơn sốt của Khôi, Hạ An và Minh Khang đều im lặng nhiều hơn. Cô không muốn thừa nhận với chính mình rằng ánh mắt của anh, hay câu nói ngây thơ của Khôi, vẫn luôn ám ảnh trong tim.
Nhưng sự bình yên mong manh ấy nhanh chóng bị phá vỡ.
Một buổi sáng, khi đến trường, Hạ An nhận ra bầu không khí khác lạ. Một số phụ huynh đứng ở cổng, vừa trò chuyện vừa liếc nhìn cô với ánh mắt nửa dò xét nửa ám chỉ.
“Đấy, tôi nói rồi mà, không phải tự nhiên mà anh ta ngày nào cũng đưa đón con...”
“Cô giáo trẻ thế kia, lại chưa chồng, ở gần nhau nhiều thì biết chuyện gì xảy ra.”
“Thương đứa nhỏ, sau này nó biết thì tội lắm.”
Những lời xì xào ấy như mũi kim châm vào tai Hạ An. Cô mím môi, cố bước nhanh qua, nhưng trái tim thì chùng xuống từng nhịp.
Buổi chiều hôm đó, hiệu trưởng gọi cô vào phòng làm việc. Bà ngồi sau bàn, giọng nghiêm nghị:
“Cô An, gần đây tôi nhận được phản ánh từ một số phụ huynh. Họ cho rằng cô có mối quan hệ riêng tư với phụ huynh học sinh lớp mình. Cô hiểu chuyện này ảnh hưởng thế nào đến hình ảnh nhà trường chứ?”
Hạ An sững sờ, tim đập dồn dập.
“Thưa cô... tôi và phụ huynh chỉ là... tình cờ quen biết từ trước. Hoàn toàn không có chuyện gì sai trái.”
Hiệu trưởng khẽ thở dài, giọng dịu hơn nhưng vẫn kiên quyết:
“Cô biết đấy, nghề giáo nhạy cảm lắm. Người ngoài không quan tâm đúng sai, họ chỉ nhìn hình thức. Tôi không cấm đoán, nhưng mong cô biết giữ khoảng cách để tránh điều tiếng. Nếu chuyện này còn tiếp tục, e rằng khó xử cho cả cô lẫn tôi.”
Những lời ấy như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Hạ An. Cô bước ra khỏi phòng với đôi chân nặng trĩu, cả người run lên vì bất lực.
Tối hôm đó, Minh Khang gọi điện, nhưng cô chỉ nhìn màn hình nhấp nháy mà không bắt máy. Cô sợ, sợ rằng nếu nghe giọng anh, lòng mình sẽ lại lung lay.
Trong căn phòng tối, Hạ An ôm gối, tự hỏi:
“Mình đã sai khi để bản thân bước gần thêm một bước rồi sao? Nếu cứ tiếp tục, liệu mình có đánh mất công việc, đánh mất sự tôn trọng bao năm mới xây dựng được không?”
Một vết nứt đang dần hình thành trong trái tim cô – giữa khát khao được yêu và nỗi sợ hãi hiện thực.
Ngày hôm sau, khi đứng trên bục giảng, Hạ An thoáng thấy bé Khôi ngồi chăm chú nghe giảng, đôi mắt trong veo tràn đầy tin tưởng. Tim cô nhói lên.
Cậu bé chẳng hề biết gì về những lời đồn, chẳng hề quan tâm đến ánh nhìn người lớn. Với cậu, cô chỉ là “cô An” mà cậu yêu quý.
Nhưng chính điều ấy lại khiến cô càng day dứt hơn.
Trong lòng Hạ An, câu hỏi ấy ngày một lớn dần: Mình có quyền chen vào cuộc đời cha con họ, bất chấp mọi lời đàm tiếu, hay nên rút lui để giữ lấy sự bình yên?