anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 18: Minh Khang đối diện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều, Minh Khang đến trường đón Khôi như thường lệ. Nhưng lần này, ánh mắt của những phụ huynh khác càng rõ ràng hơn: lạnh nhạt, nghi ngờ, thậm chí có người còn thì thầm ngay khi anh vừa bước qua.

Anh cau mày, nắm tay con trai bước nhanh ra ngoài. Thằng bé hồn nhiên kể chuyện trên lớp, nào là cô An dạy hát, nào là được điểm tốt trong bài tập. Nhưng trái tim Minh Khang lại nặng trĩu.

Anh hiểu, những lời đồn đang ngày một lan xa. Và kẻ đứng sau giật dây không ai khác – chính là Thu Hà, vợ cũ của anh.

Tối hôm đó, Minh Khang chủ động hẹn gặp Thu Hà tại quán cà phê quen. Cô ta xuất hiện với vẻ ngoài sắc sảo, dáng vẻ tự tin như thể nắm chắc phần thắng.

“Anh biết rồi đúng không?” – Thu Hà nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Biết chuyện em đi tung tin vớ vẩn để gây áp lực cho Hạ An à?” – giọng Minh Khang trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo.

Thu Hà cười nhạt:

“Em không tung tin, chỉ là nói đúng sự thật. Một cô giáo chưa chồng, lại qua lại với anh – một người đàn ông có vợ cũ và con nhỏ – anh nghĩ xã hội sẽ nhìn thế nào? Em chỉ không muốn con trai mình lớn lên trong mớ hỗn độn ấy.”

Khang đập mạnh tay xuống bàn, khiến những người xung quanh ngoái nhìn. Anh kìm nén cơn giận, nhưng giọng nói vẫn đầy dứt khoát:

“Hà, đừng lấy con ra làm cái cớ. Em không hề quan tâm đến Khôi, em chỉ đang ghen tuông ích kỷ thôi. An không làm gì sai cả. Nếu còn thêm một lần em đụng chạm đến cô ấy, anh sẽ không im lặng nữa đâu.”

Ánh mắt Thu Hà lóe lên tia ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười chế giễu:

“Anh thay đổi thật rồi... Vì một cô giáo, anh dám chống lại tôi sao? Nhưng anh nên nhớ, người đời đâu quan tâm đến sự thật. Chỉ cần lời đồn lan ra, cô ta sẽ mất hết tất cả.”

Rời quán, Minh Khang ngồi lặng trong xe, đôi tay siết chặt vô lăng. Anh hiểu Hà nói đúng một phần: dư luận không bao giờ khoan nhượng. Nhưng lần đầu tiên, anh cảm thấy mình không thể để Hạ An một mình chống chọi.

Anh nhìn sang ghế sau, nơi Khôi đang ngủ say, gương mặt ngây thơ bình yên. Anh thầm hứa:

“Con trai à, bố sẽ bảo vệ cô An, cũng như bảo vệ con. Bất kể là ai, bố sẽ không để họ làm tổn thương những người quan trọng nhất.”

Tối muộn, Minh Khang đến trước cửa nhà Hạ An. Cô ngạc nhiên khi mở cửa thấy anh, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã cất giọng kiên định:

“An, em không phải chịu đựng một mình. Dù người ngoài có nói gì, anh sẽ đứng ra bảo vệ em. Từ hôm nay, anh không cho phép ai làm tổn thương em nữa.”

Đôi mắt Hạ An rung lên, trái tim như vỡ òa trong lồng ngực. Nhưng cùng lúc đó, một nỗi sợ hãi dấy lên: nếu cô để bản thân ngả vào vòng tay anh, liệu có đủ sức chống lại cả thế giới?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×