anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 19: Bão tố ập đến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày chủ nhật, Minh Khang đưa bé Khôi đi chơi ở công viên gần nhà. Vô tình, Hạ An cũng có mặt vì dắt cháu gái đến đây. Hai người gặp nhau giữa tiếng cười trẻ thơ, mọi thứ tưởng chừng vô cùng bình thường và tự nhiên.

Khôi ríu rít kéo tay cô:

“Cô An, cô cùng chơi xích đu với con nha! Bố cũng ngồi nữa.”

Khung cảnh ba người bên nhau, tiếng cười vang khắp góc sân chơi – ấm áp đến mức chính Hạ An cũng quên đi tất cả áp lực ngoài kia. Cô thấy mình, lần đầu tiên sau nhiều năm, lại mơ về một mái nhà.

Nhưng trong một góc khuất, một chiếc điện thoại đang lặng lẽ giơ lên, chụp liên tục. Người cầm máy không ai khác ngoài một phụ huynh có mối quan hệ thân thiết với Thu Hà.

Sáng thứ hai, bức ảnh “cô giáo Hạ An tay trong tay cùng phụ huynh Minh Khang và con trai vui chơi như một gia đình” xuất hiện trong nhóm chat của lớp.

Tin nhắn nổ liên hồi:

“Đúng là có vấn đề thật!”

“Cô giáo trẻ, chưa chồng mà thế này thì còn dạy dỗ gì cho học sinh được nữa.”

“Tội cho thằng bé, chẳng biết lớn lên sẽ thế nào.”

Chỉ trong vài giờ, câu chuyện đã lan khắp trường. Một số phụ huynh còn kéo nhau đến gặp ban giám hiệu, yêu cầu làm rõ.

Hạ An bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Người thầy già nhìn cô đầy khó xử:

“An, tôi biết em là giáo viên có năng lực, học sinh yêu quý. Nhưng chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh nhà trường. Em phải giải thích thế nào?”

Cô cắn chặt môi, tim run lên từng nhịp. Giải thích ư? Cô đâu làm gì sai. Nhưng ai sẽ tin lời cô, khi những bức ảnh kia đã quá rõ ràng?

Hiệu trưởng thở dài:

“Em nên cân nhắc. Nếu cần, hãy xin tạm nghỉ một thời gian. Đôi khi, im lặng rút lui là cách tốt nhất để giữ lại chút danh dự.”

Trở về lớp học, Hạ An cố gắng mỉm cười, nhưng ánh mắt các đồng nghiệp, những lời xì xào ngoài hành lang, tất cả như từng nhát dao ghim vào tim.

Buổi chiều, cô lặng lẽ ngồi bên bàn làm việc, viết đơn xin nghỉ dạy. Những dòng chữ run rẩy nhưng dứt khoát. Cô không muốn Khôi và Minh Khang vì mình mà chịu tổn thương thêm nữa.

Khi gấp lá đơn lại, nước mắt cô rơi ướt trang giấy.

“Có lẽ, mình phải buông thôi…”

Tối hôm đó, Minh Khang đến trường đón Khôi. Anh bất ngờ khi không thấy Hạ An đâu. Một đồng nghiệp vô tình buột miệng:

“Cô An nộp đơn xin nghỉ rồi… chắc mai không đến nữa đâu.”

Anh chết lặng.

Không kịp suy nghĩ, Minh Khang vội gửi con cho bà ngoại rồi phóng xe thẳng đến nhà Hạ An.

Khi Hạ An mở cửa, anh gần như lao vào, gương mặt đầy căng thẳng:

“Em nộp đơn xin nghỉ thật sao? Tại sao lại làm vậy?”

Cô tránh ánh mắt anh, giọng nghẹn lại:

“Em không muốn vì em mà anh và Khôi phải chịu thêm bất cứ áp lực nào nữa. Dư luận khắc nghiệt lắm, Khang à. Em… em thua rồi.”

Minh Khang siết chặt vai cô, đôi mắt đỏ hoe, lần đầu tiên không còn giữ nổi bình tĩnh:

“An! Em nghĩ bỏ chạy là cách tốt nhất sao? Còn anh thì sao? Em có biết 10 năm trước, anh đã hối hận thế nào khi để em rời đi không? Giờ anh không cho phép em biến mất một lần nữa!”

Hạ An sững sờ. Trước mặt cô là một Minh Khang hoàn toàn khác – quyết liệt, đau đớn, nhưng cũng chân thành đến mức tim cô run rẩy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×