anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 3: Bức thư chưa gửi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo, Hạ An bắt đầu quen dần với sự xuất hiện của Minh Khang. Cậu ngồi cạnh, lúc nào cũng rộn ràng tiếng nói, đôi khi là những câu bông đùa khiến cả bàn học bật cười. Còn cô, lặng lẽ như thường, nhưng đôi khi khóe môi cũng khẽ cong khi nghe Khang kể chuyện.

Cả lớp dần nhận ra sự nổi bật của Minh Khang: chơi thể thao giỏi, học cũng khá, lại thân thiện. Hạ An ngồi cạnh cậu, không ít lần bị bạn bè trêu:

“Ê, Hạ An, ngồi cạnh hot boy lớp mình thích nhỉ?”

“Có khi nào hai người… hẹn hò chưa vậy?”

Cô chỉ biết lắc đầu cười gượng, nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm xao động khó gọi tên.

Một buổi tối, khi ngồi vào bàn học, Hạ An bỗng nảy ra một ý nghĩ: Nếu mình viết ra hết cảm xúc này thì sao?

Cô mở cuốn sổ nhỏ, lặng lẽ viết những dòng đầu tiên:

“Minh Khang, cậu có biết không? Mỗi ngày đi học, điều mình mong chờ nhất là được nhìn thấy cậu ngồi ở bên cạnh. Cậu nói nhiều, cười nhiều, làm cả lớp rộn ràng. Còn mình… chỉ lặng lẽ nghe thôi nhưng thấy lòng ấm áp lạ. Mình muốn nói cảm ơn vì đã làm tuổi mười sáu của mình bớt nhạt nhòa.”

Những chữ viết ra tay run run, nhưng trái tim lại đập rộn ràng.

Ngày qua ngày, bức thư ấy dài thêm: kể về cảm giác khi cùng Khang về nhà, về lần bị bắt gặp nhìn trộm cậu chơi bóng, về những ước mơ thầm kín của bản thân.

Có lần Hạ An còn cẩn thận gấp thư lại, định đặt vào hộc bàn của cậu. Nhưng khi vừa nhìn thấy Khang vui vẻ nói chuyện với nhóm bạn nữ, cô lại chùn bước. Nếu cậu ấy chỉ coi mình là bạn bình thường thôi thì sao? Nếu đưa thư rồi, mọi thứ sẽ khác đi thì sao?

Thế là bức thư lại được cất vào ngăn tủ, giấu kín.

Một buổi trưa, trời nắng gắt. Sau giờ học, cả lớp rời đi hết, chỉ còn Khang và Hạ An ở lại thu dọn sách vở. Khang xoay bóng rổ trong tay, bất chợt quay sang hỏi:

“Này, Hạ An, có bí mật nào chưa từng nói với ai không?”

Hạ An khựng lại. Trong đầu cô lóe lên hình ảnh lá thư đang nằm trong ngăn bàn ở nhà. Cô mím môi, cười nhạt:

“Có chứ… nhưng mà không thể nói.”

“Ồ? Vậy để mình đoán nhé.” – Khang chống cằm, đôi mắt sáng rực sự tò mò. – “Bạn thầm thích ai rồi đúng không?”

Trái tim Hạ An như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Cô gượng cười, vội vàng cúi xuống nhét sách vào cặp.

“Đừng đoán lung tung, không đúng đâu.”

Khang phá lên cười, nhưng cũng không hỏi thêm.

Buổi chiều, khi về tới nhà, Hạ An mở ngăn bàn, lấy bức thư ra. Nhìn những dòng chữ nguệch ngoạc, cô khẽ thì thầm:

“Có lẽ… mình sẽ không bao giờ gửi đâu.”

Rồi cô gấp lại, bỏ vào hộp gỗ nhỏ, khóa lại.

Ngoài kia, nắng chiều nghiêng qua ô cửa, trải vàng căn phòng yên tĩnh. Hạ An bỗng thấy trong lồng ngực một nỗi ngọt ngào pha lẫn chút chua xót.

Bức thư ấy, mãi mãi chỉ là bí mật của riêng tuổi mười sáu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×