anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 21: Đứng giữa sóng gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hạ An đến trường với gương mặt mệt mỏi. Cô không ngủ được sau buổi tối đầy nước mắt và lời tỏ tình muộn màng ấy. Lá đơn xin nghỉ vẫn nằm trong túi, nặng như đá đè trong tim.

Hành lang hôm nay yên ắng khác thường. Nhưng ẩn sau sự yên ắng ấy là ánh mắt săm soi từ khắp nơi. Đồng nghiệp không còn chào hỏi cởi mở như trước, thay vào đó là những ánh nhìn dò xét.

Một đồng nghiệp thân thiết lén kéo tay cô, nhỏ giọng:

“An… chuyện ảnh ở nhóm phụ huynh, em có biết không? Họ đang làm ầm cả lên rồi. Thậm chí có phụ huynh dọa nếu trường không xử lý, họ sẽ chuyển trường cho con.”

Tim Hạ An thắt lại. Cô hít sâu, rồi nắm chặt lá đơn trong tay.

Buổi chiều, khi đón con ở cổng trường, Minh Khang gặp ngay ánh mắt soi mói của nhiều phụ huynh. Một người đàn ông trung niên tiến lại gần, giọng gằn xuống:

“Anh Khang, chúng tôi tôn trọng anh là phụ huynh, nhưng chuyện của anh và cô giáo Hạ An thì… không chấp nhận được. Chúng tôi muốn trường phải giữ môi trường trong sạch cho con mình.”

Minh Khang nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh:

“Tôi và cô An đều là người trưởng thành. Chúng tôi không làm gì sai trái cả. Đời tư của chúng tôi không ảnh hưởng đến việc dạy học của cô ấy, càng không ảnh hưởng đến các con.”

Người đàn ông cười khẩy:

“Anh nói thế thôi, nhưng xã hội này có để yên không? Con trai anh có chịu được ánh mắt dị nghị không? Hay rồi cũng sẽ khổ sở vì lựa chọn ích kỷ của anh?”

Câu hỏi ấy như mũi dao xoáy thẳng vào tim Minh Khang. Anh quay sang nhìn Khôi, cậu bé vẫn hồn nhiên nắm tay bố, chẳng hiểu gì. Anh bỗng thấy cổ họng nghẹn lại.

Tối hôm ấy, Hạ An ngồi một mình trước bàn làm việc. Cô nhìn lại những quyển giáo án, những nét chữ ngay ngắn trên bảng. Từng ước mơ, từng nỗ lực của cô đều gắn liền với nghề này. Và giờ, tất cả như sắp tan biến.

Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ hiệu trưởng:

“Ngày mai, mời cô đến dự họp với ban giám hiệu và hội phụ huynh để làm rõ vụ việc. Đây sẽ là cuộc họp quan trọng. Chuẩn bị tinh thần.”

Hạ An nhìn màn hình, bàn tay run lên. Trận chiến thực sự… sắp bắt đầu.

Đêm đó, Minh Khang đến tìm cô. Không còn sự bối rối như trước, anh nhìn thẳng vào mắt cô:

“Ngày mai, anh sẽ đi cùng em.”

“Không được!” – Hạ An hốt hoảng – “Đó là chuyện nội bộ nhà trường, anh không thể…”

“Anh có thể.” – Khang cắt ngang, giọng chắc nịch – “Nếu em im lặng, họ sẽ chà đạp lên em. Nhưng nếu có anh ở đó, anh sẽ nói cho họ biết sự thật. Rằng anh yêu em. Rằng anh mới là người kéo em vào chuyện này. Nếu có trách, hãy trách anh.”

Hạ An lặng người. Nước mắt trào ra, nhưng lần này không phải vì yếu đuối, mà vì xúc động.

Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu – dù sóng gió ngoài kia có lớn thế nào, chỉ cần có Minh Khang bên cạnh, cô sẽ không còn đơn độc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×