Sau buổi họp căng thẳng, dư luận trong trường tạm lắng xuống, nhưng không khí vẫn nặng nề. Nhiều giáo viên im lặng, một số phụ huynh bớt gay gắt, song vẫn còn ánh nhìn nghi ngờ bủa vây Hạ An.
Cô biết, trận chiến chưa hề kết thúc.
Một chiều, khi Hạ An đang dạy xong tiết cuối, bỗng nhận được tin nhắn từ Minh Khang:
“Anh bận chút việc đột xuất, nhờ em đón Khôi giúp được không?”
Cô thoáng ngập ngừng, rồi gật đầu đồng ý. Nhìn bé Khôi ríu rít chạy ra khỏi lớp, nắm tay cô, Hạ An thấy lòng mình dịu lại. Cảm giác ấy thật ấm áp, như một gia đình nhỏ.
Nhưng khi vừa bước ra cổng trường, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
“Cô giáo Hạ An?”
Cả người Hạ An khựng lại. Quay đầu, cô thấy một người phụ nữ mặc váy công sở sang trọng, khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng. Đó chính là Thu Hà – vợ cũ của Minh Khang.
Bé Khôi thoáng giật mình, khẽ gọi:
“Mẹ…”
Hai chữ ngắn ngủi khiến trái tim Hạ An nhói lên.
Thu Hà bước tới, nắm lấy tay con trai, rồi ngước lên nhìn Hạ An từ đầu đến chân. Nụ cười trên môi cô ta sắc như lưỡi dao:
“Cảm ơn cô đã trông con giúp. Nhưng tôi nghĩ, chuyện này nên để người trong gia đình lo thì hơn.”
Giọng điệu chẳng khác nào đang ám chỉ Hạ An là kẻ ngoài cuộc.
Hạ An mím môi, không đáp. Cô biết, bất kỳ lời nào lúc này cũng sẽ bị xoáy thành sai lầm.
Thu Hà cúi xuống vuốt tóc con trai, nhưng mắt lại không rời Hạ An:
“Cô An này, tôi nghe nói cô và anh Khang… gần gũi lắm nhỉ? Thậm chí còn đủ dũng cảm để thừa nhận trước hội phụ huynh.”
Hạ An im lặng. Câu nói như một mũi tên cắm thẳng vào lồng ngực.
Thu Hà cười nhạt, cúi sát tai Hạ An, thì thầm:
“Nhưng cô đừng quên… Dù tôi và anh ấy ly hôn, tôi vẫn là mẹ hợp pháp của Khôi. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể kéo con trai mình ra khỏi cuộc đời cô bất cứ lúc nào. Liệu cô có chịu nổi không?”
Đêm hôm ấy, Hạ An ngồi một mình trong căn phòng tối. Lời đe dọa của Thu Hà vang vọng trong đầu, găm vào từng nỗi lo lắng.
Cô không sợ ánh mắt thiên hạ. Cô không sợ mất việc. Thứ duy nhất khiến cô run rẩy… chính là Khôi. Đứa trẻ ấy đã bước vào tim cô quá sâu, đến mức chỉ cần nghĩ đến việc xa rời nó, trái tim cô đã đau nhói.
Nếu Thu Hà thật sự muốn ngăn cản, thì liệu cô có đủ sức bảo vệ đứa trẻ, và cả tình yêu của mình?
Trong khi đó, Minh Khang trở về nhà, thấy con trai im lặng khác thường. Cậu bé ngập ngừng hỏi:
“Bố… mẹ có ghét cô An không?”
Câu hỏi ngây thơ ấy khiến Minh Khang sững người. Anh siết chặt nắm tay, nhận ra rằng sóng gió thực sự… chỉ vừa bắt đầu.