Thời gian trôi đi, năm học đầu tiên dần khép lại. Lớp 10 – cái tuổi hồn nhiên và rực rỡ nhất – ghi dấu trong lòng Hạ An bằng những ngày tháng có Minh Khang bên cạnh.
Cậu bạn ngồi bàn bên không chỉ ồn ào, tự tin mà còn là một phần quen thuộc trong nhịp sống hằng ngày của cô. Khi Khang kể chuyện vui, cả lớp cười nghiêng ngả, Hạ An cũng mỉm cười. Khi cậu hăng hái tập bóng rổ ngoài sân, cô lặng lẽ đứng từ xa theo dõi. Cứ như vậy, sự tồn tại của cậu đã in vào tuổi trẻ của cô một dấu vết khó xóa.
Một chiều cuối hạ, sau buổi tập, Minh Khang bất ngờ kéo Hạ An ra phía sau nhà thể chất. Nắng vàng đổ xuống sân xi măng loang lổ bóng cây, ve kêu ran như dàn nhạc nền cho tuổi mười sáu.
“Hạ An, bạn có tin vào định mệnh không?” – Khang hỏi, mồ hôi còn vương trên trán nhưng ánh mắt sáng rực.
Cô ngẩn người. “Định mệnh… là sao?”
“Là… có những người bạn gặp một lần rồi nhớ mãi. Như kiểu sinh ra để bước ngang đời nhau vậy.” – Khang vừa nói vừa xoay quả bóng rổ trên tay, giọng nửa đùa nửa thật.
Hạ An khẽ cười, tim đập lạc nhịp. Cô muốn hỏi: Cậu đang nói về ai thế? Là mình chăng? Nhưng lời ấy mắc nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ biến thành một câu bâng quơ:
“Nghe… có vẻ lãng mạn nhỉ.”
Khang nhún vai, cười khẽ:
“Ừ, có lẽ mình hơi ngốc. Nhưng thôi, coi như chưa nói gì.”
Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng đủ để lòng Hạ An dậy sóng. Cô biết, đằng sau sự bông đùa ấy có thể là một điều chưa nói ra – giống như chính cô đang giấu bức thư chưa gửi trong ngăn tủ.
Những ngày sau, họ vẫn đi cùng nhau trên con đường đầy nắng, vẫn trò chuyện vu vơ về bài tập, về mơ ước tương lai. Nhưng càng lớn, Hạ An càng nhận ra có một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ. Minh Khang được nhiều bạn nữ để ý, luôn có người vây quanh, còn cô vẫn lặng lẽ đứng ngoài.
Một lần, trong lễ hội thể thao của trường, Khang ghi bàn quyết định giúp đội lớp giành chiến thắng. Sân trường vỡ òa tiếng reo hò. Rất nhiều bạn chạy đến chúc mừng, trong đó có một nữ sinh lớp khác, mang theo khăn giấy lau mồ hôi cho cậu. Cảnh tượng ấy khiến tim Hạ An nhói lên, đôi bàn tay đang vỗ cũng khựng lại.
Cô chợt hiểu, có những điều dù muốn nói ra cũng chẳng dễ dàng.
Buổi tối hôm đó, Hạ An ngồi trước bàn học, mở cuốn nhật ký. Trang giấy trắng đón nhận những dòng chữ run rẩy:
“Minh Khang, có lẽ chúng ta sẽ mãi chỉ là bạn. Mình sợ nếu nói ra, mọi thứ sẽ khác đi. Vậy nên… để cậu mãi là bí mật của riêng mình nhé.”
Ngoài kia, trăng non lơ lửng giữa trời, dịu dàng mà xa xôi. Tuổi trẻ của Hạ An cũng giống như ánh trăng ấy – sáng trong, nhưng chẳng thể nào với tới.
Thanh xuân cứ thế trôi đi, không một lời hẹn ước.