anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 7: Cuộc hội ngộ bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu thu, gió nhẹ thổi qua hàng cây phượng đã trút gần hết lá. Sân trường tiểu học vang lên tiếng ríu rít của những đứa trẻ, phụ huynh đứng chen chúc ngoài cổng.

Hạ An chỉnh lại tà áo dài trắng, bước nhanh về phía phòng giáo viên. Hôm nay là ngày đầu năm học mới – cũng là năm thứ sáu cô đứng lớp. Dù đã quen với bục giảng, nhưng mỗi mùa khai giảng lại mang đến cho cô cảm xúc rộn ràng khác biệt.

Đang sắp xếp tài liệu, cô nghe tiếng gọi từ ngoài hành lang:

“Cô Hạ An ơi, phụ huynh lớp 1A cần gặp cô để hỏi một số thông tin.”

Cô gật đầu, bước ra phía cổng trường. Dòng người nhộn nhịp, tiếng trẻ con cười nói, xen lẫn tiếng gọi nhau ồn ào. Giữa đám đông ấy, ánh mắt cô bất chợt dừng lại.

Một dáng người cao lớn, áo sơ mi đơn giản nhưng lịch lãm. Anh đứng cúi xuống dặn dò đứa bé trai bên cạnh. Khi ngẩng lên, đôi mắt anh vô tình chạm vào ánh nhìn của cô.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

Hạ An khẽ sững người. Đôi mắt kia… nụ cười ấy… bao năm rồi cô vẫn chưa từng quên.

Minh Khang.

Anh cũng bất ngờ không kém. Vài giây trôi qua, trên gương mặt điềm tĩnh ấy thoáng hiện nét bối rối, như thể cậu học trò năm nào vừa trỗi dậy sau lớp bụi thời gian.

“... An?” Anh cất giọng, trầm hơn, chín chắn hơn, nhưng vẫn vẹn nguyên sự quen thuộc.

Hạ An mím môi, lòng ngổn ngang. Cô cố giữ bình tĩnh:

“Lâu rồi không gặp, Khang.”

Đứa bé trai ngước mắt tò mò:

“Ba ơi, cô giáo này là bạn của ba hả?”

Minh Khang mỉm cười xoa đầu con trai, ánh mắt lại dừng ở cô:

“Ừ, là một người bạn… rất đặc biệt.”

Trái tim Hạ An run lên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm trang của một giáo viên. Cô cúi xuống, dịu dàng hỏi cậu bé vài câu, rồi khéo léo chuyển chủ đề sang việc nhập học. Nhưng suốt cả cuộc trò chuyện, ánh mắt Minh Khang vẫn dõi theo, ấm áp và như muốn nói nhiều điều chưa từng nói ra.

Khi tiễn hai cha con ra cổng, bước chân Hạ An bỗng chững lại. Mười năm qua, cô từng nhiều lần tự hỏi nếu gặp lại, họ sẽ nói gì với nhau. Thế nhưng, đến lúc thật sự đối diện, tất cả ngôn từ lại mắc nghẹn nơi cổ họng.

Chỉ có đôi mắt, đôi mắt năm xưa từng khiến trái tim thiếu nữ rung động, nay vẫn còn nguyên sức mạnh làm lòng cô chao đảo.

Lá vàng khẽ rơi trên sân trường. Trong khoảnh khắc ấy, Hạ An hiểu rằng, những hồi ức tưởng chừng đã ngủ yên nay đang dần được đánh thức…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×