anh là thanh xuân, em là hồi ức

Chương 8: Bữa họp lớp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin nhắn trong nhóm lớp 12A vang lên liên tục:

“Thứ bảy này tụ tập nhé, kỷ niệm 10 năm ra trường rồi còn gì!”

“Đúng đó, cả đám lâu rồi chưa gặp nhau.”

Hạ An nhìn màn hình điện thoại, lòng chần chừ. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ lại tham dự một buổi họp lớp đông đủ như thế. Thời gian đã đổi thay nhiều, liệu mọi người còn giữ được sự thân thiết như xưa? Và quan trọng hơn, liệu cô có đủ bình tĩnh để đối diện với Minh Khang thêm một lần nữa?

Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn nhấn nút “Tham gia”.

Quán cà phê sân vườn hôm ấy rộn ràng tiếng cười nói. Những gương mặt quen thuộc, có phần khác lạ sau mười năm, nhưng vẫn mang lại cảm giác ấm áp.

“An này! Trông cậu không khác gì hồi đi học cả.” – cô bạn thân Thuỳ Linh hồ hởi kéo cô vào bàn.

“Mấy người đừng nói vậy, để ý kỹ thì có khác nhiều đấy.” – Hạ An cười nhẹ, cố giấu đi sự ngại ngùng.

Đang trò chuyện, một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Xin lỗi, mọi người chờ có lâu không?”

Hạ An giật mình quay lại. Minh Khang bước vào, dáng cao lớn, phong thái tự tin. Anh mặc sơ mi giản dị, nụ cười vẫn sáng như thuở nào, nhưng trong ánh mắt lại mang thêm sự từng trải.

“Ôi, Khang! Lâu rồi không gặp!”

“Nhìn khác ghê, giờ trông giống doanh nhân thành đạt quá.”

Bạn bè xúm lại quanh anh, không ngớt lời trêu chọc. Khang chỉ cười, đáp lời vui vẻ. Nhưng khi ánh mắt anh lướt qua đám đông, dừng lại nơi Hạ An, nụ cười ấy khẽ chậm lại, ấm áp hơn.

Cả buổi, họ không nói nhiều với nhau. Hạ An trò chuyện cùng bạn bè, còn Khang thì thi thoảng xen vào vài câu. Nhưng đôi khi, vô tình hay hữu ý, ánh mắt họ lại chạm nhau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, như có cả một bầu trời ký ức ùa về.

Khi buổi tiệc gần tàn, nhóm bạn kéo nhau đi hát karaoke. Hạ An định từ chối, nhưng bất ngờ nghe giọng Khang phía sau:

“Nếu An về, tôi cũng về luôn.”

Cả nhóm ồ lên trêu chọc:

“Ôi, lại có chuyện xưa rồi đây!”

“Ngày xưa hai người cứ như bóng với hình, nhớ không?”

Mặt Hạ An thoáng ửng đỏ. Cô vội cười trừ, rồi khéo léo chuyển chủ đề. Nhưng trong lòng lại gợn lên những đợt sóng nhỏ, khó kìm nén.

Ra về, ngoài quán chỉ còn hai người đi chậm lại. Gió đêm mát rượi, con đường quen thuộc lặng yên. Minh Khang chợt lên tiếng:

“An này… cậu vẫn giống như mười năm trước, thật sự không thay đổi gì.”

Hạ An khẽ cười, nhìn lên bầu trời đầy sao:

“Còn cậu thì thay đổi nhiều lắm. Trưởng thành hơn, khác xa cậu học trò năm xưa.”

“Nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi.” – giọng anh trầm xuống, mang theo chút ẩn ý.

Hạ An khựng lại, tim bỗng đập nhanh hơn. Cô không dám hỏi “điều đó là gì”, chỉ lặng lẽ bước tiếp. Nhưng trong sâu thẳm, cô hiểu rõ.

Khoảng cách mười năm tưởng chừng xa xôi, giờ đây chỉ còn lại dư âm bồi hồi, run rẩy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×