1. Phong Cách Băng Lửa Trong Quản Lý
Tuần đầu tiên của Dự án Phục Hưng trôi qua trong bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cả tập đoàn Vĩnh Khang đều theo dõi Phòng Chiến Lược trên tầng 68.
Sự khác biệt trong phong cách làm việc của hai người rõ ràng đến mức hài hước.
Thẩm Gia Huy quản lý bằng sự im lặng và giám sát kỹ thuật số. Anh ngồi tại bàn, màn hình máy tính luôn mở hai cửa sổ: một là Bảng Điều Khiển Tài Chính (Financial Dashboard) hiển thị dòng tiền, chi tiêu, và ROI; cửa sổ còn lại là hệ thống quản lý tác vụ, nơi mọi nhiệm vụ phải được cập nhật trạng thái theo thời gian thực. Đối với Gia Huy, mọi thứ đều là một phép tính, và anh là người duy trì sự chính xác của công thức.
Lương Tuyết Mai quản lý bằng cảm hứng và sự di chuyển. Nửa phòng của cô ngập tràn bản in của các ý tưởng, biểu đồ cảm xúc, và những cuộc gọi video sôi nổi với đội ngũ sản xuất nội dung. Cô thường di chuyển quanh phòng, nhấp một ngụm cà phê, và đột nhiên viết lên bảng kính một ý tưởng thiên tài, không theo bất kỳ quy trình nào. Cô tin rằng năng lượng mới phải đến từ sự bùng nổ tự phát.
Trận Chiến Video Đầu Tiên:
Tuyết Mai và đội ngũ đã hoàn thành video đầu tiên: "Nhật Ký Ứng Dụng Đã Quên – Lời Thú Tội."
Kịch bản kể về một cô gái trẻ nhớ lại những ngày đầu tiên cô sử dụng ứng dụng nhắn tin cũ của Vĩnh Khang (trước khi nó bị thay thế bằng một phiên bản kém chất lượng hơn), nhớ về những kỷ niệm đẹp, nhưng sau đó, cô buồn bã thừa nhận đã bỏ rơi nó vì công ty "quên mất cách lắng nghe" người dùng. Video kết thúc bằng một câu hỏi chân thật: “Vĩnh Khang, bạn có còn nhớ chúng tôi không?” Không có lời kêu gọi hành động (Call-to-Action) nào.
Khi Gia Huy xem kịch bản, anh lập tức phản đối.
“Quá tiêu cực,” anh nhận xét, dùng bút bi gạch dưới câu "quên mất cách lắng nghe." “Cô đang tự đâm vào mình, Giám đốc Lương. Điều này sẽ khiến người dùng hiện tại hoài nghi, và đối thủ cạnh tranh có thêm vũ khí.”
“Đó là sự thật,” Tuyết Mai đáp lại, kiên quyết. “Chính vì chúng ta không dám thừa nhận điều này nên chúng ta mới mất lòng tin. Sự chân thật tạo ra sự kết nối. Sự hoàn hảo tạo ra sự xa cách. Hãy để lửa cháy trên vết thương, Gia Huy. Nó sẽ lành lại.”
“Đây không phải là một bài học đạo đức, đây là một dự án kinh doanh,” Gia Huy nói, giọng anh lạnh đi. “Tôi chấp thuận chi phí $50,000, nhưng tôi không đồng ý với chiến lược tự hủy này.”
“Anh đã đồng ý cho tôi tự do tuyệt đối về nội dung. Và tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn,” Tuyết Mai thách thức.
Gia Huy nhìn cô. Anh thấy ngọn lửa kiên định trong mắt cô. Anh biết anh không thể ngăn cản cô mà không vi phạm cam kết với Chủ tịch.
“Được. Video sẽ được đăng tải. Nhưng tôi sẽ kích hoạt Hệ thống Giám sát Rủi ro Cấp 1, Giám đốc Lương,” Gia Huy cảnh báo. “Tôi sẽ theo dõi KPI từng giờ, và nếu bất kỳ chỉ số tài chính ngắn hạn nào chạm ngưỡng rủi ro 1%, tôi sẽ lập tức ra lệnh rút quảng cáo, bất chấp sự phản đối của cô.”
“Rất vui được hợp tác, Phó Tổng,” Tuyết Mai mỉm cười chiến thắng, nhưng cô biết, cô đã đặt mình vào thế nguy hiểm.
2. Cơn Bão Lan Truyền
Video ra mắt lúc 10 giờ sáng.
Trong 24 giờ đầu tiên, điều không ai ngờ đã xảy ra: Video lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Không phải là sự lan truyền tích cực, mà là sự lan truyền tranh cãi.
Video "Lời Thú Tội" chạm đúng vào nỗi bực dọc của hàng triệu người dùng cũ. Các bình luận bùng nổ: “Cuối cùng Vĩnh Khang cũng dám nói sự thật!”, “Họ đang xin lỗi? Tôi có nên tin không?”, “Đúng, tôi đã chuyển sang dùng ứng dụng đối thủ A vì Vĩnh Khang quá tệ!”
Tuyết Mai đang ở trong tâm bão. Cô biết mình đã làm đúng, nhưng cô cũng thấy áp lực từ các phòng ban khác bắt đầu đổ về.
Trong khi đó, ở nửa bên kia của Phòng Chiến Lược, Gia Huy đang chứng kiến cơn ác mộng số liệu của mình.
Bảng Điều Khiển Tài Chính của Gia Huy (24 giờ sau):
Tỷ lệ thoát khỏi ứng dụng (Bounce Rate): Tăng 8%
Lượt tải ứng dụng mới (New Downloads): Giảm 5%
Tổng chi phí quảng cáo (Total Ad Spend): $50,000 (đã chi đủ)
Mức sụt giảm doanh thu dự kiến: $15,000 (do người dùng hoài nghi ngừng mua gói cao cấp)
Anh gần như không tin vào mắt mình. ROI không chỉ bằng 0, mà còn âm.
Gia Huy cầm máy tính bảng, bước thẳng qua vạch phân chia vô hình trên sàn nhà, tiến đến bàn của Tuyết Mai.
“Giám đốc Lương,” giọng anh lạnh lẽo, sắc bén như một lưỡi dao cạo.
Tuyết Mai đang tập trung, điện thoại không ngừng đổ chuông. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lửa và sự căng thẳng.
“Tôi đã cảnh báo cô,” Gia Huy nói. “Cô đã đốt $50,000, và không những không mang lại doanh thu, mà còn khiến chúng ta mất $15,000 từ người dùng hiện tại. Tổng thất bại: $65,000. Đây là sự liều lĩnh không phải là chiến lược, và tôi sẽ rút chiến dịch này ngay lập tức.”
“Không!” Tuyết Mai đập tay xuống bàn. “Anh không thể! Anh nhìn vào những chỉ số sai lầm! Anh chỉ nhìn vào lợi nhuận ngắn hạn, nhưng hãy nhìn vào Tỷ Lệ Lan Truyền! Nó đã vượt quá mục tiêu của tôi 300%! Hàng triệu người đang bàn tán về Vĩnh Khang lần đầu tiên sau hai năm!”
“Bàn tán tiêu cực không phải là lợi nhuận,” Gia Huy nhấn mạnh, khuôn mặt anh không hề có chút nhân nhượng. “Anh có biết sự tiêu cực đó ảnh hưởng thế nào đến giá cổ phiếu không? Anh có biết chúng ta đang vi phạm Quy tắc 1 của tôi, Dữ liệu là Quyết định Tối cao không?”
“Và tôi xin nhắc anh Quy tắc Bổ Sung 1 của tôi, Gia Huy!” Tuyết Mai đứng dậy, đối diện với anh. “Chiến dịch này được đánh giá dựa trên Tình Cảm Thương Hiệu và Tỷ Lệ Lan Truyền! Anh đang cố gắng giết chết sự chân thật vì anh sợ con số màu đỏ. Anh là một quản lý vận hành thiên tài, nhưng anh là một nhà lãnh đạo thương hiệu tồi tệ vì anh thiếu lòng tin!”
Cuộc đối đầu của họ dừng lại khi có tiếng gõ cửa. Là thư ký của Gia Huy, mặt cô ấy tái mét.
“Phó Tổng Gia Huy, Giám đốc Tuyết Mai, các đối tác truyền thông đang gọi điện liên tục, và Chủ tịch muốn gặp hai vị ngay lập tức.”
3. Cuộc Hợp Chiến Khẩn Cấp
Chủ tịch Thẩm không giận dữ, nhưng thất vọng.
“Tôi muốn nghe sự thật,” ông nói. “Tuyết Mai, con đã hứa sự táo bạo có kiểm soát. Hiện tại, tôi thấy sự hỗn loạn. Gia Huy, con đã hứa sự ổn định. Hiện tại, tôi thấy sự hoảng loạn. Ai đúng?”
Tuyết Mai trình bày số liệu lan truyền: số lượng chia sẻ trên các nền tảng xã hội, số lượng người dùng cũ quay lại xem video.
“Thưa Chủ tịch, đây là bằng chứng cho thấy chúng ta đã phá vỡ bức tường im lặng. Chúng ta đang lấy lại sự chú ý của công chúng. Đây là giai đoạn đau đớn, nhưng cần thiết để xây dựng lại lòng tin.”
Gia Huy trình bày số liệu tài chính: mất mát $15,000 ngay lập tức, và rủi ro dài hạn về chỉ số người dùng hiện tại.
“Nếu chúng ta không rút video này, chúng ta sẽ có nguy cơ bị cổ đông kiện vì làm tổn hại giá trị công ty một cách cố ý. Việc làm này đi ngược lại nguyên tắc cơ bản của Vĩnh Khang: Tối ưu hóa lợi nhuận. Tôi đề nghị dừng ngay chiến dịch này.”
Chủ tịch nhìn Tuyết Mai. “Con có thể đảm bảo rằng lòng tin này sẽ chuyển thành tiền không?”
“Chủ tịch,” Tuyết Mai nói, giọng cô đầy nghiêm túc. “Con không thể đảm bảo. Nhưng con có thể đảm bảo rằng nếu chúng ta không làm điều này, Vĩnh Khang sẽ tiếp tục chìm trong sự lãng quên an toàn. Chúng ta đang dùng $50,000 để mua sự chú ý của công chúng. Chúng ta đã mua được. Giờ là lúc chúng ta phải hành động, không phải rút lui.”
Sau một khoảnh khắc suy nghĩ, Chủ tịch Thẩm ra quyết định: “Không rút video. Gia Huy, con tiếp tục giám sát các chỉ số tài chính. Tuyết Mai, con có 48 giờ để chứng minh sự lan truyền này có ý nghĩa hơn những con số màu đỏ. Nếu không, con sẽ phải đối mặt với Hội đồng.”
4. Thảo Luận Ngoài Giờ: Lòng Tin và Con Số
10 giờ tối. Tuyết Mai mệt mỏi quay lại Phòng Chiến Lược. Gia Huy vẫn ngồi đó, màn hình anh giờ đây tràn ngập các báo cáo phân tích tâm lý người dùng (Sentiment Analysis), không còn chỉ là dữ liệu tài chính thuần túy.
“Anh đang tìm kiếm gì vậy?” Tuyết Mai hỏi, rót cho mình một ly nước.
“Tôi đang cố gắng hiểu tại sao tôi lại sai,” Gia Huy đáp lại, giọng anh không còn lạnh lùng, mà chỉ còn sự mệt mỏi và bối rối.
“Anh không sai. Anh chỉ không dám bước ra khỏi vùng an toàn của anh,” Tuyết Mai nhẹ nhàng nói.
“Vùng an toàn của tôi là logic. Cô đang bảo tôi tin vào sự hỗn loạn,” Gia Huy quay ghế lại, đối diện với cô. “Điều gì khiến cô tin rằng một chiến dịch gây tranh cãi sẽ cứu chúng ta? Đó là kinh nghiệm? Hay chỉ là cảm tính?”
“Đó là sự thấu hiểu,” Tuyết Mai nói, ngồi xuống góc bàn của cô. “Anh đã bao giờ thật sự hỏi người dùng Vĩnh Khang họ muốn gì chưa, Gia Huy? Hay anh chỉ hỏi họ muốn trả bao nhiêu?”
“Tôi hỏi cả hai. Qua khảo sát và dữ liệu mua hàng,” Gia Huy đáp.
“Không. Anh đã hỏi lý trí của họ. Họ nói họ muốn sản phẩm tốt hơn, rẻ hơn. Nhưng những gì họ thực sự muốn là cảm giác thuộc về,” Tuyết Mai nhấn mạnh. “Video đó cho họ thấy chúng ta nhớ họ. Một công ty công nghệ lớn thừa nhận sai lầm. Điều đó khiến họ cảm thấy được tôn trọng. Anh không thể đo lường sự tôn trọng bằng ROI.”
Gia Huy nhìn vào màn hình của mình, nơi biểu đồ “Tình Cảm Thương Hiệu” đang tăng dần một cách khó tin, mặc dù doanh thu sụt giảm. Anh nhận ra, lời nói của cô có trọng lượng.
“Tôi đã xem hồ sơ của cô, Giám đốc Lương,” Gia Huy đột ngột chuyển chủ đề.
Tuyết Mai thoáng giật mình. Cô đã mong chờ điều này. “Và anh tìm thấy gì? Một yếu tố rủi ro không thể kiểm soát?”
“Tôi tìm thấy sự thiếu sót,” Gia Huy nói, ánh mắt anh dò xét cô. “Cô có bằng MBA từ Harvard, và cô đã từng là CMO tại một công ty khởi nghiệp thành công mà cô đã tự tay bán đi. Nhưng không có thông tin gì về việc cô có bất kỳ người thân nào ở thành phố này.”
Tuyết Mai im lặng một lúc. Cô nhìn chậu xương rồng trên bàn.
“Đó không phải là dữ liệu liên quan đến dự án, Gia Huy. Đó là thông tin cá nhân.”
“Tôi là người quản lý rủi ro. Và sự thiếu kết nối cá nhân có thể là một rủi ro,” anh kiên quyết.
Tuyết Mai thở dài. “Cô bé mà anh đã nghe hôm qua, đó là cháu gái của tôi. Tên nó là Ánh. Nó sống với mẹ nó ở đây. Và đúng, tôi rời bỏ công việc ở Mỹ không chỉ vì Vĩnh Khang, mà còn vì tôi muốn gần nó. Đủ dữ liệu chưa, Phó Tổng?”
Ánh mắt Gia Huy dịu đi một chút, sự lạnh lùng bị thay thế bằng sự bối rối. “Đó là đủ.” Anh cảm thấy mình đã đi quá xa khỏi ranh giới chuyên nghiệp.
5. Vết Nứt Của Logic
Sáng hôm sau, Gia Huy trở lại với một quyết định. Anh đã dành cả đêm để phân tích dữ liệu lan truyền và đối chiếu với dữ liệu hành vi người dùng sâu hơn.
Anh chiếu lên bảng trắng. Không phải là biểu đồ doanh thu.
“Phân tích của tôi cho thấy Giám đốc Lương đúng,” Gia Huy nói, giọng anh khô khan nhưng rõ ràng. “Nhóm người dùng mới bị thu hút bởi chiến dịch của cô không phải là người dùng cũ. Đó là một nhóm người dùng mới, trẻ tuổi, có xu hướng tiêu dùng nội dung cao cấp hơn. Họ bị thu hút bởi sự chân thật của Vĩnh Khang.”
“Trong 48 giờ qua, họ đã tạo ra 50,000 bài đăng về Vĩnh Khang. Điều này đã giúp chúng ta tiết kiệm được ít nhất $250,000 chi phí quảng cáo truyền thống. Về mặt ROI của sự chú ý, cô đã thắng đậm.”
Tuyết Mai mỉm cười, một nụ cười chiến thắng thực sự. “Cảm ơn anh, Gia Huy. Tôi đã bảo anh rồi. Lửa không thể bị cắt.”
Gia Huy không cười. “Tuy nhiên, về mặt ROI của tiền, chúng ta vẫn đang lỗ. Cô đã chứng minh được rằng sự thẳng thắn thu hút người dùng. Bây giờ, cô phải chứng minh rằng sự thẳng thắn đó có thể bán hàng.”
Anh đưa cho cô một tài liệu mới.
“Tôi phê duyệt video thứ hai, nhưng có điều kiện. Tên của video sẽ là ‘Nhật Ký Ứng Dụng Đã Quên – Chúng Tôi Lắng Nghe’. Nội dung phải thừa nhận sai lầm, nhưng phải bao gồm một lời hứa cụ thể, đo lường được về sự cải tiến. Và quan trọng nhất: Phải có một Lời Kêu Gọi Hành Động rõ ràng (CTA) để đăng ký phiên bản thử nghiệm Ứng dụng Cảm Xúc phi lợi nhuận của cô.”
“CTA sẽ là dữ liệu của tôi. Nếu người dùng đăng ký thử nghiệm, tôi sẽ có dữ liệu về ý định của họ. Chúng ta sẽ dùng dữ liệu đó để quyết định có nên đầu tư hàng triệu đô la vào ‘Ứng dụng Cảm Xúc’ hay không.”
Tuyết Mai nhìn vào tài liệu. Đó là một chiến thắng. Gia Huy đã bước một bước ra khỏi vùng an toàn của mình và chấp nhận một phần kế hoạch của cô. Anh đã tạo ra một vết nứt trong bức tường logic của mình.
Cô đưa tay ra. Lần này, cô không chỉ bắt tay anh, mà còn thể hiện sự tôn trọng thực sự.
“Thỏa thuận, Phó Tổng. Lưỡi Kiếm và Ngọn Lửa. Giờ là lúc chúng ta phải cùng nhau xây dựng.”
Gia Huy nắm lấy tay cô. Sự va chạm này không còn là cú sốc điện của sự đối lập, mà là sự chấp nhận miễn cưỡng của hai chiến binh vừa hoàn thành một trận chiến nhỏ. Anh cảm nhận được sự ấm áp, và lần đầu tiên, Gia Huy cảm thấy sự ấm áp này không phải là mối đe dọa, mà là sự hỗ trợ mà anh chưa bao giờ biết mình cần.
Hệ thống của anh đã bị phá vỡ. Và anh, nhà phân tích dữ liệu tối cao, không thể phủ nhận dữ liệu mới: Sự hợp tác này có tiềm năng.