ánh nắng sau cơn mưa

Chương 3: Vết nứt đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Hai, không khí trong văn phòng ngập mùi cà phê rang mới. Tiếng gõ bàn phím vang đều, xen lẫn tiếng nói chuyện khe khẽ của vài nhân viên.

Hạ Vy ngồi ở góc bàn làm việc, mở laptop. Mọi thứ quen thuộc đến mức cô gần như có thể đoán được từng giây kế tiếp: tiếng máy in sẽ chạy vào 8 giờ rưỡi, trưởng phòng sẽ bước ra gọi cô vào họp, và đúng 9 giờ, Thiên Huy sẽ xuất hiện cùng nụ cười mà cô từng yêu đến say đắm.

Nhưng sáng nay, có thêm một điều mới: Lâm Khang.

Anh ngồi ở bàn đối diện, đang sắp xếp tài liệu. Ánh sáng chiếu qua tấm kính, phản chiếu lên mắt anh một sắc sáng lặng lẽ. Không giống Thiên Huy – luôn tỏa ra khí chất tự tin và hào nhoáng, Lâm Khang lại mang dáng vẻ điềm đạm, có gì đó khiến người khác an lòng.

Anh gật đầu khi bắt gặp ánh mắt cô.

“Chào buổi sáng.”

Giọng anh trầm, thấp, nhưng ấm.

“Chào anh.”

Hạ Vy mỉm cười nhẹ, rồi cúi xuống.

Cô không muốn để bản thân chú ý đến anh quá nhiều, nhưng lại không thể phủ nhận — trong căn phòng đầy tiếng bàn phím, chỉ có giọng anh khiến lòng cô yên tĩnh.

Cuộc họp sáng bắt đầu.

Thiên Huy ngồi ở đầu bàn, giọng rõ ràng, ánh mắt sắc bén. Anh là kiểu người sinh ra để lãnh đạo: nói ít, nhưng khiến người khác phải nghe.

Hạ Vy nhìn anh, cảm giác vừa quen vừa lạ. Trong quá khứ, cô từng tự hào vì có người yêu giỏi giang, mạnh mẽ đến vậy. Nhưng giờ, mỗi cử chỉ, mỗi cái chau mày của anh lại khiến cô thấy thấp thoáng bóng dáng của kẻ lạnh lùng mà cô từng biết.

“Dự án lần này quan trọng. Vy, em phụ trách truyền thông. Khang sẽ hỗ trợ em về mặt kỹ thuật.”

“Vâng.”

Giọng cô khẽ, nhưng rõ.

Thiên Huy liếc sang cô một cái, môi khẽ nhếch. “Đừng quá sức. Anh không muốn em lại thức khuya nữa.”

Câu nói ấy, những đồng nghiệp khác nghe thì thấy ngọt ngào, nhưng Hạ Vy chỉ cảm thấy một nỗi lạnh nhỏ len vào tim.

Trong kiếp trước, chính những lời dịu dàng này từng khiến cô tin rằng mình được yêu thật lòng — cho đến khi cô phát hiện ra anh giấu giếm mọi thứ đằng sau nụ cười.

Cô gật đầu, không đáp.

Lâm Khang ngồi bên cạnh, ánh mắt khẽ động. Anh không xen vào, nhưng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí giữa họ.

Giờ nghỉ trưa, mọi người kéo nhau ra ngoài ăn.

Hạ Vy viện cớ còn việc, ở lại văn phòng. Cô mở máy, nhìn lại những slide thuyết trình mà mình từng làm cách đây 5 năm. Dòng chữ, màu sắc, bố cục — tất cả đều giống hệt, đến mức cô không biết nên cười hay khóc.

Một tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Lâm Khang bước vào, trên tay cầm hai hộp cơm.

“Anh đoán em chưa ăn, nên mua thêm phần.”

Cô thoáng ngạc nhiên. “Anh chưa ra ngoài sao?”

“Không quen ăn đông người. Ở đây yên tĩnh hơn.”

Anh đặt hộp cơm lên bàn, giọng nhẹ như gió. “Nếu em ngại thì anh ra ngoài cũng được.”

“Không. Cảm ơn anh.”

Hạ Vy mỉm cười, nhẹ nhàng mở hộp cơm.

Cô ngửi thấy mùi cá kho, canh chua — món ăn miền Nam đúng vị cô thích.

“Anh chọn đúng món thật đấy.”

“Trùng hợp thôi.”

“Trùng hợp sao?”

“Anh cũng thích canh chua.”

Họ cùng ngồi ăn. Không gian giữa hai người im lặng, nhưng không gượng gạo.

Thỉnh thoảng, cô liếc nhìn anh. Gương mặt anh không góc cạnh hoàn hảo như Thiên Huy, nhưng từng đường nét đều rất có chiều sâu. Đôi mắt anh dường như mang theo chút mỏi mệt, như đã nhìn thấy quá nhiều điều trên đời.

Cô không biết vì sao lại có cảm giác lạ lẫm đến thế — vừa an ổn, vừa xa xôi.

Khi dọn dẹp hộp cơm, Lâm Khang nói khẽ:

“Anh nghe nói em và anh Thiên Huy quen nhau lâu rồi?”

“Ừ, cũng gần ba năm.”

“Anh ấy… là người khó nắm bắt.”

Cô ngẩng đầu, hơi khựng lại. “Sao anh nói vậy?”

Khang khẽ cười. “Anh chỉ nói về công việc thôi. Anh ấy rất giỏi, nhưng cũng rất… kín. Không dễ nhìn thấu.”

Hạ Vy không trả lời. Trong lòng cô, có một tiếng nói vang lên: “Anh nói đúng.”

Buổi chiều, công việc dồn dập. Khi mọi người tan ca, Hạ Vy vẫn ở lại hoàn thiện bản kế hoạch.

Trời ngoài cửa sổ đã đổ mưa. Tiếng mưa rơi tí tách trên ô kính, mùi đất ẩm xộc vào, mang theo chút se lạnh.

“Em chưa về à?”

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Thiên Huy bước tới, cởi áo vest, vắt lên ghế.

“Anh tưởng em về với anh?”

“Em còn chút việc.”

Anh tiến lại gần, chống tay lên bàn, nhìn xuống cô:

“Vy, em lạ lắm dạo này. Trước đây em không lạnh nhạt như thế.”

Cô cắn môi, tay siết chặt con chuột.

“Anh nghĩ em thay đổi?”

“Ừ. Em tránh anh. Em né ánh mắt anh.”

Hạ Vy hít sâu. Trong mắt anh, cô thấy lại một tia sắc lạnh mà chỉ ở những năm cuối đời trước cô mới thấy rõ.

“Anh đang nghi ngờ em sao?”

“Anh chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Không có gì cả.”

Cô đứng dậy, vòng qua anh, giọng lạnh. “Em về đây.”

Thiên Huy nắm tay cô, kéo lại.

“Vy.”

Cánh tay anh mạnh mẽ, hơi ấm quen thuộc áp sát, khiến tim cô đập loạn.

Nhưng ngay sau đó, cô gạt tay anh ra, ánh mắt kiên quyết:

“Đừng chạm vào em, khi anh chưa chắc mình còn xứng đáng.”

Câu nói ấy khiến cả căn phòng im bặt.

Thiên Huy sững sờ nhìn cô, không hiểu nổi vì sao cô lại nói vậy.

Hạ Vy không nhìn lại. Cô rời khỏi văn phòng, để mặc tiếng mưa rơi như phủ đầy sau lưng.

Cô xuống tầng trệt, đi qua sảnh. Mưa nặng hạt, không có ô.

Khi cô còn đang loay hoay, một bóng người tiến đến, giơ chiếc ô đen lên che ngang đầu cô.

Lâm Khang.

“Em không mang ô.”

“À… ừ.”

“Anh tiện đường. Để anh đưa em về.”

Cô ngập ngừng, rồi gật đầu.

Hai người cùng bước đi dưới cơn mưa. Đường phố mờ nhòe ánh đèn, tiếng mưa đập vào mặt ô nghe như nhịp tim ai đó đang dồn dập.

Cô đi cạnh anh, cảm giác như mọi thứ chậm lại, yên bình đến lạ.

“Khi nãy, anh thấy anh Thiên Huy ở lại văn phòng.”

“Ừ.”

“Anh ấy là người tham vọng.”

“Em biết.”

“Nhưng người tham vọng thường quên mất những điều quan trọng hơn.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt anh không hề có phán xét, chỉ là sự quan sát lặng lẽ.

Cô khẽ hỏi: “Anh đang nói em nên cẩn thận sao?”

“Không. Anh chỉ muốn nói, đôi khi, người ta phải học cách nhìn lại chính mình trước khi nhìn người khác.”

Cô im lặng. Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng cô, một điều gì đó dần thức dậy — cảm giác tin tưởng, nhưng không phải tình yêu.

Chỉ là… có ai đó hiểu được điều cô không nói ra.

Khi đến trước cửa nhà, cô cảm ơn anh.

“Cảm ơn anh vì đã đưa em về.”

“Không có gì. Em ổn chứ?”

“Ổn.”

“Đừng để ai làm em tổn thương, kể cả chính em.”

Lời nói của anh nhẹ như hơi thở, nhưng chạm đến tận đáy lòng.

Khi anh quay đi, Hạ Vy đứng đó, nhìn theo bóng anh khuất dần trong màn mưa.

Một giọt nước từ tóc cô rơi xuống, hòa vào dòng mưa lạnh.

Cô chạm vào cổ tay mình — nơi vết sẹo mờ vẫn còn.

Trọng sinh, có lẽ là để cô nhận ra:

Không phải ai từng nói yêu cũng đáng tin.

Và không phải ai im lặng cũng là người vô tâm.

Đêm đó, Thiên Huy nhắn tin:

“Anh xin lỗi. Anh chỉ lo cho em. Ngủ ngon.”

Cô không trả lời.

Thay vào đó, cô mở danh bạ, thêm vào một cái tên mới:

Lâm Khang 🌧️

Một biểu tượng nhỏ, y như một cơn mưa đầu mùa — lạnh, nhưng thanh khiết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×