Một tuần sau khi bé Bảo xuất viện, cuộc sống dần trở lại nhịp cũ. Căn phòng trọ nhỏ của Vy sáng đèn mỗi tối, vẫn là tiếng cười con trẻ, mùi cháo thơm, và những tin nhắn hỏi thăm từ Minh Thái đều đặn như nhịp tim.
Nhưng có một điều khiến Vy bối rối hơn tất cả những gì cô từng trải qua: một email tuyển dụng từ tổ chức CARE Việt Nam.
“Chúng tôi đã đọc bài viết của bạn trong chiến dịch ‘Một mình, nhưng không cô độc’. Chúng tôi cảm nhận được sự chân thực và sức mạnh từ ngôn ngữ của bạn.
Chúng tôi muốn mời bạn đảm nhiệm vị trí Điều phối nội dung tại chi nhánh Huế.
Công việc bắt đầu vào tháng tới.”
Vy đọc đi đọc lại mấy lần. Không phải vì không tin, mà vì đây là cơ hội mà cô từng mơ ước khi còn ở đại học — được làm việc cho một tổ chức phi chính phủ, nơi tiếng nói của cô có thể mang lại giá trị thật sự.
Nhưng...
Huế.
Cách Hà Nội hơn 600 km.
Cô cầm điện thoại, bấm số chị Hoài. Giọng chị vang lên ấm áp bên kia đầu dây:
“Chị biết. Bên đó cũng liên hệ với chị để hỏi về em.”
“Chị nói gì ạ?” – Vy hỏi, tim đập mạnh.
“Chị nói... em xứng đáng có mặt ở bất cứ đâu em chọn. Miễn là em được sống đúng với điều mình tin.”
Vy siết chặt điện thoại. Có những điều, không cần nói rõ, nhưng vẫn khiến lòng người chao đảo.
Tối hôm đó, Minh Thái nhắn tin:
“Mai anh có ca trực khuya. Tranh thủ trước đó mời hai mẹ con đi ăn được không?”
Vy nhìn màn hình, rồi đáp:
“Em cần gặp anh. Có chuyện muốn nói.”
Họ gặp nhau ở quán cơm nhỏ ven hồ, nơi lần đầu cô cảm thấy lòng mình dịu lại. Minh Thái vẫn như thường ngày: áo sơ mi xanh nhạt, cổ tay xắn nhẹ, ánh mắt điềm tĩnh như biển sau cơn bão.
Vy không vòng vo:
“Em được mời làm việc trong một tổ chức ở Huế. Có thể đi trong vòng ba tuần tới.”
Minh Thái gật nhẹ, không có biểu cảm gì bất thường. Anh hỏi:
“Em muốn đi không?”
Vy im lặng.
“Em muốn… được sống cuộc đời của chính mình. Không bị bóng ai che mất. Em muốn con em lớn lên nơi yên bình. Và… em không muốn từ chối một cơ hội chỉ vì sợ thay đổi.”
Minh Thái gật đầu. Anh hiểu.
Nhưng giây sau đó, anh nói một câu khiến Vy không ngờ:
“Vậy thì đi đi.”
Cô sững lại:
“Anh… không giữ em lại sao?”
Minh Thái khẽ cười, ánh nhìn dịu dàng mà vững chãi:
“Anh không giữ, nhưng cũng không rời. Nếu một ngày em ổn định, nếu em thấy anh xứng đáng… thì anh sẽ là người tìm đến em. Không phải để kéo em về, mà để đi cùng.”
Vy cúi mặt. Trái tim cô đau — không phải vì bị từ chối, mà vì lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người dám để cô chọn tự do.
Họ không nói thêm nhiều. Nhưng tối đó, khi Vy bế con đứng trước gương, cô chợt nhận ra — đôi mắt mình không còn u uất nữa.
Cô đã thay đổi.
Không còn là Hạ Vy của những đêm gục đầu khóc vì bị phản bội.
Không còn là cô vợ trẻ bất lực trước quyết định của người đàn ông mình yêu.
Giờ đây, cô là một người mẹ độc lập, đang đứng giữa ngã rẽ cuộc đời — và lần này, chính cô sẽ là người quyết định.