anh nghĩ tôi tiếc anh sao?

Chương 13: Anh Nghĩ Tôi Tiếc Anh Sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tháng, khi Vy đang chuẩn bị tài liệu cho một chuyến đi khảo sát mới tại Quảng Trị, cô nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh.

Bì thư được gửi từ Hà Nội. Không tên người gửi.

Vy mở ra.

Giấy triệu tập của Tòa án Nhân dân quận Ba Đình – người khởi kiện: Trịnh Quân.

Nội dung: Yêu cầu giành quyền nhận cha và nuôi con đối với bé Bảo – hiện đang sống cùng mẹ ruột là Hạ Vy tại thành phố Huế.

Vy ngồi chết lặng vài phút.

Không phải vì sợ. Mà vì quá bất ngờ.

Người từng ném cô và đứa con ra khỏi cuộc đời anh ta, từng tuyên bố “Anh không thể bỏ mặc cô ấy”, từng chạy đến hủy hôn lễ của cô chỉ để nói một câu giả nhân giả nghĩa về "tình phụ tử"...

Giờ đây, lại muốn giành quyền làm cha?

Vy gọi cho luật sư riêng của tổ chức. Người phụ trách pháp lý nói thẳng:

“Anh ta không có cơ hội nếu không chứng minh được mình từng chu cấp, quan tâm, hoặc sống cùng con. Chị đừng quá lo. Nhưng nếu cần... tôi có thể đại diện cho chị ra Hà Nội.”

Vy không nói gì.

Cô không muốn để người khác đứng thay mình trong cuộc chiến này.

Không phải vì sĩ diện.

Mà vì đây là lần đầu tiên cô muốn tự bảo vệ con mình bằng chính danh nghĩa làm mẹ.

Tối hôm đó, sau khi ru bé Bảo ngủ, Vy gọi cho Minh Thái.

“Em nhận được giấy triệu tập từ tòa. Trịnh Quân muốn giành quyền nhận con.”

Giọng bên kia im lặng vài giây rồi đáp:

“Anh sẽ đặt vé vào Huế.”

“Không cần,” Vy khẽ cười. “Anh từng nói, em có thể làm mọi thứ một mình. Em nghĩ... giờ là lúc chứng minh điều đó.”

Một khoảng lặng.

Rồi Minh Thái nói nhẹ:

“Anh không đến để làm thay em. Nhưng nếu em cần một người ngồi ở hàng ghế sau — chỉ để biết em không đơn độc — thì anh vẫn sẽ bay.”

Vy mỉm cười, lần đầu tiên không giấu cảm xúc:

“Nếu em thua… anh có thể cõng em về lại Huế không?”

Minh Thái bật cười:

“Anh nghĩ là em sẽ thắng. Nhưng kể cả không… anh vẫn cõng em về. Và cả bé nữa.”

Ngày ra tòa, Vy mặc một bộ đồ đơn giản, gọn gàng. Cô không cố tỏ ra đáng thương. Cô chỉ xuất hiện như chính con người cô hiện tại: một người mẹ độc lập, tỉnh táo, biết điều gì là tốt nhất cho con.

Phía bên kia, Trịnh Quân mặc vest, đi cùng một luật sư riêng. Không thấy bóng dáng người phụ nữ từng chen vào cuộc đời cô — có lẽ đã biến mất từ lâu, như chính sự giả dối của mối quan hệ đó.

Trong phiên làm việc, Trịnh Quân biện luận rằng mình có quyền làm cha, rằng anh “đã thay đổi”, rằng anh “muốn chuộc lỗi” và “đưa con về với gia đình ruột thịt”.

Vy không phản ứng cảm xúc nào.

Khi đến lượt mình, cô đứng lên, nói bằng giọng bình thản nhưng rắn rỏi:

“Tôi không ngăn cản quyền làm cha của anh ta. Nhưng làm cha không phải là danh nghĩa. Nó là trách nhiệm, là sự có mặt, là tình yêu không điều kiện – những thứ mà anh ta chưa từng dành cho con tôi, dù chỉ một ngày. Tòa có thể cho anh ta quyền nhận cha. Nhưng tôi xin Tòa giữ nguyên quyền nuôi con – vì tôi chưa từng bỏ rơi nó, dù chỉ một phút.”

Không ai nói gì.

Không cần phải nói gì.

Bởi sự tĩnh lặng đầy bản lĩnh của một người mẹ thật sự chính là lý lẽ mạnh mẽ nhất.

Ba tuần sau, tòa tuyên:

Hạ Vy tiếp tục là người nuôi dưỡng trực tiếp bé Bảo. Trịnh Quân có quyền nhận cha và thăm nom định kỳ theo sự thỏa thuận của hai bên.

Sau phiên tòa, Vy đứng ngoài hành lang, không vội về. Trịnh Quân đi đến.

“Vy... cảm ơn em đã không ngăn anh nhận con.”

Vy nhìn anh, ánh mắt không còn lạnh, nhưng cũng không còn gì là dịu dàng:

“Tôi không ngăn ai làm điều đúng. Nhưng cũng sẽ không tha thứ cho điều sai, chỉ vì người đó nói mình đã thay đổi.”

Trịnh Quân gật nhẹ, quay lưng bước đi.

Không bi kịch.

Không ồn ào.

Chỉ là… hết duyên.

Tối hôm đó, khi Vy đang gấp quần áo để chuẩn bị về Huế, điện thoại cô nhận được tin nhắn.

Là một hình ảnh.

Tấm vé máy bay từ Hà Nội – Huế, tên người đặt: Minh Thái.

Tin nhắn đính kèm một dòng:

“Anh biết em tự làm được. Nhưng đón em về vẫn là điều anh muốn làm nhất.”

Vy bật cười. Nhìn bé Bảo đang nằm ngủ ngoan, cô khẽ nói:

“Con ạ, thế giới này vẫn còn những người đáng để tin. Nhưng điều quý nhất là... mẹ đã học được cách tin chính mình trước.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.