anh nghĩ tôi tiếc anh sao?

Chương 14: Anh Nghĩ Tôi Tiếc Anh Sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Máy bay đáp xuống sân bay Phú Bài vào lúc hơn 7 giờ tối. Huế vẫn se lạnh, nhưng không còn mưa phùn như hôm Vy rời đi.

Minh Thái đón cô ở cổng ra. Không hoa, không ôm chầm, không lời ngọt ngào. Chỉ một ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ vòng tay nào.

“Chào mừng hai mẹ con về nhà.”

Vy mỉm cười, không nói gì. Cô biết — sự lặng im ấy là thứ duy nhất đủ sâu sắc cho khoảnh khắc này.

Về đến căn hộ nhỏ bên bờ sông An Cựu, bé Bảo ngủ thiếp đi ngay sau khi được đặt xuống giường. Minh Thái giúp cô sắp lại vài thứ trong bếp, như một thói quen tự nhiên.

Trước khi về, anh đứng ở cửa, do dự:

“Mai anh quay lại Hà Nội. Có lẽ vài tuần nữa mới được nghỉ.”

Vy gật nhẹ, tay cầm ly trà nóng:

“Anh biết không… em từng nghĩ nếu phải chọn giữa sự nghiệp và tình yêu, em sẽ chọn con đường không khiến mình đánh mất chính mình.”

Minh Thái nhìn cô, mắt sáng lên:

“Và em có nghĩ tình yêu đúng nghĩa… là thứ giúp mình trưởng thành mà không phải hy sinh chính mình không?”

Vy không đáp.

Cô chỉ khẽ chạm tay vào lòng ngực mình — nơi đang đập những nhịp rất khác từ ngày có người như anh hiện diện.

Ba ngày sau, tổ chức CARE mời Vy tham dự một cuộc họp quan trọng tại văn phòng chính ở TP.HCM. Cô không ngờ, sau buổi chia sẻ ấy, giám đốc chương trình gọi riêng cô lại.

“Vy, chúng tôi muốn mời em giữ vai trò Điều phối miền Trung. Em sẽ giám sát nội dung, điều hành chiến dịch, và được đào tạo thêm tại Úc trong ba tháng nếu đồng ý.”

Vy gần như chết lặng.

Cô không dám mơ điều này. Không phải vì không đủ năng lực, mà vì… quá khứ khiến cô từng quên mất bản thân cũng có quyền ước mơ xa hơn.

“Em có thể suy nghĩ không ạ?”

“Tất nhiên. Nhưng lịch trình đào tạo bắt đầu từ tháng sau. Hy vọng em không để nỗi sợ kéo lùi mình lại.”

Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, Vy không ngủ.

Bé Bảo nằm bên, hơi thở đều đều. Cô nhìn con, rồi nhìn qua màn hình điện thoại — nơi tin nhắn gần nhất vẫn là của Minh Thái:

“Khi em sẵn sàng để mơ những giấc mơ lớn hơn, hãy cho anh biết. Anh không muốn là người giữ em lại, mà là người đi cùng.”

Lần đầu tiên, Vy nghĩ:

Nếu một người yêu mình thật lòng, họ sẽ không sợ mất mình vì những điều tốt hơn.

Sáng hôm sau, cô soạn một email trả lời tổ chức:

“Tôi đồng ý. Nhưng xin phép được mang theo con trong chuyến công tác dài hạn. Tôi không thể rời bé quá lâu. Nếu có thể sắp xếp hỗ trợ, tôi sẽ dồn toàn tâm toàn ý cho dự án.”

Gửi.

Tim đập mạnh.

Cô không cần đợi ai cho phép nữa.

Không cần chọn giữa làm mẹ và làm người phụ nữ có sự nghiệp.

Cô muốn có cả hai.

Tối hôm đó, Vy gọi cho Minh Thái. Giọng cô không còn do dự:

“Em sắp đi Úc ba tháng. Đi công tác. Và mang theo con.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi anh nói:

“Anh biết mà. Em không phải người chỉ sống trong một thành phố nhỏ. Em xứng đáng có một bầu trời lớn hơn.”

“Anh sẽ đợi ở đó. Không cần em hứa gì. Chỉ cần biết, em đang bay theo cách em muốn.”

Vy cười nhẹ.

“Nếu có ngày em mệt vì bay một mình, hy vọng anh vẫn ở dưới kia, giang tay đón em.”

Minh Thái đáp, không ngập ngừng:

“Anh vẫn luôn ở đó, Vy ạ.”

Và lần đầu tiên trong đời, Vy không cảm thấy có điều gì khiến cô phải chọn hy sinh.

Cô có thể vừa làm mẹ, vừa là người phụ nữ dám mơ giấc mơ lớn, và nếu số phận đủ tử tế — cô còn có thể được yêu một cách đúng đắn, bởi một người không bao giờ đặt ra điều kiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.