anh nghĩ tôi tiếc anh sao?

Chương 5: Anh Nghĩ Tôi Tiếc Anh Sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sớm đầu tuần, Hà Nội đổ cơn mưa nhẹ. Không khí se lạnh, căn phòng trọ nhỏ tràn ngập mùi thơm của cháo gà cô nấu cho bé Bảo. Cậu bé giờ đã hơn sáu tháng tuổi, biết lật, biết cười toe toét mỗi khi mẹ đùa “Ai là cục vàng của mẹ nào?”

Vy đang dọn lại góc bàn làm việc để chuẩn bị cho một buổi họp online với trung tâm. Điện thoại rung. Cô cúi xuống định tắt thông báo — thì chợt đứng sững.

Số lạ. Nhưng cái tên hiện lên trong dòng tin nhắn lại không thể quen thuộc hơn.

Trịnh Quân:

“Vy, anh có thể gặp em một lát được không?”

Cô nhìn dòng chữ đó rất lâu.

Tay vẫn cầm điện thoại, nhưng lòng bàn tay đã lạnh toát.

Lâu lắm rồi — từ cái ngày anh bước đi không một lần ngoái lại, từ khi cô bế con rời khỏi căn nhà ấy — anh chưa từng liên lạc.

Cô từng chờ. Từng mong anh sẽ nhắn một câu “em có ổn không?”, chỉ một câu đơn giản vậy thôi.

Nhưng anh không.

Và giờ, khi cô đã qua những đêm trắng, khi con cô đã khỏi bệnh, khi cô bắt đầu đi làm trở lại và dần sống một cuộc sống ổn định... anh lại quay về?

Vy không trả lời ngay. Cô đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục công việc, như thể tin nhắn đó chưa từng tồn tại.

Nhưng trong lòng, một cơn sóng ngầm chậm rãi trào dâng. Không phải nhớ. Không phải yêu. Mà là tức. Là nhói. Là cảm giác bị rạch lại một vết sẹo tưởng đã lành.

Cuộc họp diễn ra như thường lệ. Vy trình bày một kế hoạch nội dung mới cho tháng tới. Chị Hoài khen cô tiến bộ, giọng điềm đạm:

“Em bắt đầu có ‘chất giọng riêng’ trong từng bài viết rồi đó. Mẹ đơn thân viết về mẹ đơn thân, không ai thật hơn em được.”

Vy cười nhẹ. Bên dưới nụ cười đó là một quyết định vừa được đưa ra trong lòng.

Chiều hôm ấy, khi bé Bảo ngủ, Vy mở điện thoại, nhắn lại:

“Gặp ở đâu? Bao lâu?”

Chỉ hai câu. Không chào, không dấu chấm hỏi, không dư thừa cảm xúc.

Trịnh Quân trả lời sau vài phút:

“Quán cà phê Hàn gần chỗ cũ. 7h tối. Anh đợi.”

Vy nhìn đồng hồ. Bây giờ là 5h30. Cô chưa ăn gì, chưa tắm, chưa nghĩ xem sẽ nói gì với anh.

6h55 – cô có mặt.

Không còn váy hoa hay son hồng như ngày xưa anh từng thích. Cô mặc sơ mi trắng đơn giản, quần jeans sẫm, mái tóc búi cao gọn gàng. Trên tay không đeo nhẫn. Ánh mắt – bình tĩnh, tỉnh táo, và tuyệt đối không chờ mong.

Trịnh Quân đã ngồi đó, vẫn bộ dáng chỉn chu như cũ. Nhưng trông anh hốc hác, mắt thâm quầng, cà phê trên bàn vẫn còn nguyên.

Khi thấy Vy, anh đứng dậy theo bản năng, nhưng rồi lại ngồi xuống. Không dám chạm vào ánh mắt cô.

Vy kéo ghế, ngồi thẳng lưng, giọng nhẹ:

“Anh nói đi. Tôi không có nhiều thời gian.”

Im lặng. Trịnh Quân cắn môi, như đang lựa từ:

“Vy… dạo này em sống thế nào?”

Cô cười nhẹ:

“Sống. Và ổn. Chắc hơn anh tưởng.”

Anh gật đầu. Rồi lúng túng lật lọ chai nước:

“Anh… anh biết anh sai. Anh không nên rời đi như thế. Nhưng lúc đó Chi… cô ấy... cô ấy thật sự rất khổ, một mình với con nhỏ. Anh nghĩ...”

Vy ngắt lời:

“Anh không cần phải biện minh. Tôi cũng từng một mình với con nhỏ. Nhưng đâu thấy anh quay lại?”

Trịnh Quân cứng họng.

Vy nhìn thẳng vào mắt anh:

“Nói thẳng đi. Anh đến gặp tôi để làm gì?”

Anh cúi đầu, giọng nhỏ hơn:

“Anh muốn… được gặp con. Bé Bảo.”

Không gian xung quanh như đông cứng lại.

Vy cười. Không phải giễu cợt, mà là một nụ cười buốt lạnh.

“Ngày tôi ôm con sốt cao ngoài đường mưa, anh đang làm gì?”

“Ngày tôi phải vay nóng lãi cao để nhập viện cho con, anh có nhớ ai không?”

“Anh từng ký vào đơn ly hôn không chút do dự, bỏ mặc mẹ con tôi — giờ anh đột nhiên nhớ mình là ‘cha’?”

Trịnh Quân cúi đầu, không nói được gì. Lần đầu tiên, anh thấy bản thân hoàn toàn bị đẩy ra ngoài cuộc đời của người phụ nữ này.

Vy đứng dậy, cầm túi, chuẩn bị rời đi. Nhưng rồi cô dừng lại, quay đầu:

“Tôi không ngăn cản quyền làm cha của anh. Nhưng... tôi có quyền làm mẹ. Và tôi sẽ không để con mình tiếp tục bị tổn thương bởi một người từng bỏ rơi nó.”

“Khi nó đủ lớn để hiểu, nếu nó muốn gặp anh, tôi sẽ không cản. Còn bây giờ... đừng xuất hiện thêm lần nào nữa.”

Trịnh Quân ngồi lại một mình. Cốc cà phê nguội lạnh, gương mặt tái đi như người vừa tỉnh giấc sau một cơn mê dài.

Còn Vy – cô bước ra khỏi quán cà phê, hít sâu một hơi. Ngoài trời vẫn mưa phùn, nhưng trong lòng cô… bình thản lạ thường.

Cô không gục ngã. Và sẽ không bao giờ nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.