Sau buổi gặp với Trịnh Quân, Vy không về nhà ngay. Cô đi bộ dọc bờ hồ gần đó, mưa phùn bay nhẹ như sương, ẩm và lạnh, nhưng lòng cô bình yên lạ.
Cô tưởng mình sẽ run rẩy, sẽ sụp đổ, sẽ khóc sau khi gặp lại người đã từng là cả thế giới. Nhưng không. Cô cảm thấy... nhẹ nhõm. Như thể đã gỡ được một nút thắt chằng chịt trong lòng suốt bao lâu nay.
Không còn yêu. Không còn oán. Chỉ còn rạch ròi.
Tối đó, khi về đến nhà, Vy thấy bé Bảo đã ngủ. Thảo đang ngồi trên ghế đọc sách, thấy cô liền hỏi nhỏ:
“Ổn chứ?”
Vy gật đầu, đặt túi xuống:
“Ổn hơn tao tưởng.”
Thảo không hỏi thêm. Cô ấy biết. Những gì Vy cần lúc này không phải lời khuyên, không phải an ủi — mà là khoảng lặng. Là một ai đó ngồi bên, không nói gì, nhưng luôn ở đó.
Vy pha một ly trà nóng, ra ban công. Thành phố về đêm vẫn ồn ào, nhưng lòng cô đã tĩnh.
Sáng hôm sau, Vy nhận được một tin nhắn từ Minh Thái.
“Chiều nay rảnh không? Tôi có một buổi khám thiện nguyện cho các mẹ đơn thân, cô đi cùng chứ?”
Cô hơi ngạc nhiên. Không phải vì lời mời, mà vì… anh vẫn vậy. Không chen vào, không hỏi chuyện tối qua, không tỏ ra quan tâm quá đà. Chỉ là một lời rủ, nhẹ tênh.
Vy nhắn lại:
“Tôi đi.”
Buổi khám thiện nguyện diễn ra ở một mái ấm nhỏ ngoại thành — nơi cưu mang hơn ba chục bà mẹ trẻ bị gia đình từ chối, bị xã hội kỳ thị. Vy ngồi trong phòng chờ, ghi nhận thông tin, hướng dẫn các mẹ điền phiếu, động viên từng người bằng một nụ cười kiên nhẫn.
Cô thấy mình như đang soi chiếu lại chính mình ba tháng trước — với đôi mắt thâm quầng, mái tóc rối, và một câu lặp đi lặp lại: "Mình có ổn không?"
Khi nghỉ trưa, Minh Thái đưa cho cô một hộp cơm nhỏ. Cô định từ chối như lần trước, nhưng anh chỉ đặt xuống bàn, rồi nói:
“Ăn đi. Hôm nay cô làm việc còn nhiều hơn cả tôi.”
Vy cười nhẹ, lần này không từ chối.
Khi hai người ra ban công sau giờ khám, Minh Thái đột nhiên nói:
“Tôi nghe tin… cô gặp lại chồng cũ.”
Vy không ngạc nhiên. Cô đoán Thảo kể. Dù vậy, cô chỉ gật đầu, không giải thích gì.
Minh Thái nhìn xa xăm:
“Cô không cần kể. Tôi không muốn biết chuyện cũ. Nhưng nếu một ngày cô muốn nói… tôi sẽ lắng nghe.”
Cô ngước nhìn anh. Không phải vì lời nói đó quá hay, mà vì cách anh nói — chân thành và lặng lẽ như chính con người anh.
Một lát sau, anh quay sang:
“Cô là người mạnh mẽ. Nhưng mạnh mẽ không có nghĩa là phải chịu đựng một mình mãi mãi.”
Vy nhìn xuống ly trà trong tay, lòng xao động.
Chiều muộn, khi tiễn nhau ra bãi gửi xe, trời lại mưa. Minh Thái đưa cô ô như mọi lần, nhưng lần này Vy bất ngờ đưa tay giữ lấy mép ô, đi gần hơn bên cạnh anh.
Không ai nói gì. Nhưng giữa những bước chân song hành đó, một điều gì đó rất lặng… và rất rõ ràng đang nảy nở.
Không rực rỡ. Không vội vã.
Nhưng là thật.
Đêm hôm đó, khi về tới nhà, Vy ôm con vào lòng, khẽ thì thầm:
“Mẹ không hứa sẽ tìm cho con một người cha khác… nhưng mẹ tin, nếu một ngày nào đó, mẹ rung động lại… người đó sẽ không bao giờ rời bỏ mẹ con mình.”
Bé Bảo nằm gọn trong lòng mẹ, ngủ say.
Và Vy — lần đầu tiên, dám tin rằng hạnh phúc mới… có thể đang đến thật gần.