Hai tuần sau buổi hội thảo, cuộc sống của Hạ Vy bước vào một guồng quay mới — không còn chênh vênh, không còn ngủ trong nước mắt, không còn giật mình vì tiếng tin nhắn từ người cũ.
Buổi sáng, cô đưa bé Bảo sang nhà cô Thảo gửi, rồi đến trung tâm làm việc vài tiếng. Chiều về, cô dành toàn bộ thời gian chơi với con, nấu ăn, đọc sách, viết bài. Đôi khi, Minh Thái nhắn vài dòng ngắn gọn, hoặc gửi một link bài viết liên quan đến nuôi con, có hôm chỉ là:
“Hôm nay bé Bảo ăn được chưa?”
“Đừng để quên ăn tối.”
Vy không trả lời hết. Nhưng mỗi tin nhắn ấy, cô đều đọc nhiều lần.
Một chiều thứ sáu, chị Hoài gọi Vy vào phòng làm việc riêng:
“Vy, tháng sau bên trung tâm phối hợp với một bệnh viện quốc tế tổ chức chiến dịch truyền thông lớn. Chị muốn em phụ trách nội dung chính.”
Vy sững người:
“Em ạ?... Em chỉ mới làm được ba tháng...”
Chị Hoài mỉm cười:
“Nhưng chị tin em. Em có trải nghiệm thật, ngôn ngữ gần gũi, và quan trọng là... em có trái tim.”
Lần đầu tiên sau khi rời khỏi hôn nhân, Hạ Vy lại cảm thấy mình có giá trị — không phải vì ai yêu thương cô, mà vì cô tự đứng được bằng chính khả năng của mình.
Tối hôm đó, Minh Thái bất ngờ xuất hiện ở phòng trọ với một túi quà nhỏ:
“Tôi đi công tác tỉnh, tiện mua ít đồ chơi thủ công cho bé. Có thời gian… ra ngoài ăn tối không?”
Vy chần chừ. Nhưng bé Bảo đang ngủ, Thảo lại đang ở nhà. Cô nhìn Minh Thái, rồi gật đầu.
Họ chọn một quán ăn nhỏ ven hồ. Gió mát, có tiếng nhạc jazz khe khẽ. Không giống với những nơi sang trọng mà Trịnh Quân từng dẫn cô đi. Nhưng ở đây, Vy thấy dễ thở.
Trong lúc chờ món, Minh Thái hỏi:
“Công việc của cô thế nào rồi?”
Vy mỉm cười:
“Đang dần ổn. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy… mình làm điều gì đó đúng.”
Anh không nói gì, chỉ gật đầu như đồng cảm. Rồi sau đó, anh bất ngờ hỏi:
“Vy… Cô có nghĩ, nếu một ngày nào đó, có ai đó thật lòng muốn bước vào thế giới của mẹ con cô… thì cô có cho phép không?”
Vy sững người.
Cô không trả lời ngay. Cô quay ra nhìn mặt hồ, gió khẽ thổi vào tóc. Tim cô đập nhanh, nhưng không còn là cảm giác phòng thủ như với Trịnh Quân ngày xưa.
“Tôi không sợ yêu lại. Nhưng tôi sợ… lại đặt sai người.”
Minh Thái khẽ cười:
“Nếu cô cho phép, thì người đó có thể là tôi.”
Vy ngước nhìn anh. Trái tim cô thắt lại — không vì sợ, mà vì cảm động.
Cô không hứa gì. Chỉ nhẹ nhàng:
“Cho tôi thêm thời gian. Tôi muốn học cách tin vào điều lành… từng chút một.”
Tối đó, họ về sớm. Trước cửa phòng trọ, Minh Thái dừng lại, vẫn là câu nói cũ:
“Nếu mệt, cứ nói. Tôi vẫn ở đây.”
Vy mỉm cười:
“Tôi biết.”
Những ngày sau đó, đúng như tên chương — bình yên. Công việc ổn, con khỏe mạnh, Minh Thái ngày một kiên nhẫn và ấm áp hơn.
Vy đã bắt đầu học cách nhắn tin trước, thỉnh thoảng chủ động gửi ảnh bé Bảo đang chơi. Cô không còn sợ cảm xúc của mình nữa.
Cô đã nghĩ:
“Có lẽ lần này, ông trời thương mẹ con mình thật rồi.”
Nhưng rồi…
Một buổi chiều, khi cô đang họp online, điện thoại liên tục rung. Cô bật lên xem — là tin nhắn từ cô Thảo.
“Vy, về ngay! Có chuyện với bé Bảo!”
Tim cô như ngừng đập.
Cô lao ra khỏi nhà như một cơn gió.
Về đến nơi, cô thấy bé Bảo đang được đặt trong lòng cô Thảo, gương mặt tái xanh, người run nhẹ. Cô Thảo hoảng hốt:
“Nó sốt cao đột ngột. Vừa mới mười phút trước còn chơi bình thường…”
Vy không kịp nghe hết. Cô ôm con, bắt taxi ngay đến bệnh viện.
Tại phòng cấp cứu, bác sĩ nghi ngờ bé bị sốt virus hoặc nhiễm khuẩn đường hô hấp. Phải nhập viện theo dõi. Vy ngồi co người lại bên giường, tay nắm tay con, nước mắt cứ rơi.
Tại sao lúc nào bình yên vừa chạm đến… thì biến cố lại ập tới?
Khuya hôm đó, khi Vy vẫn đang ngồi canh con, cửa phòng bệnh mở ra.
Là Minh Thái.
Anh không nói gì, chỉ bước vào, đặt lên bàn hộp cháo nóng và một bình giữ nhiệt nước ấm.
“Tôi thấy cô không trả lời tin nhắn. Linh cảm có chuyện. Thảo nói với tôi.”
Vy sụp vai. Cô không còn giữ được vẻ mạnh mẽ nữa. Cô chỉ biết nhìn anh, khẽ hỏi:
“Anh đến làm gì…?”
Minh Thái không đáp ngay. Anh ngồi xuống bên giường, nhìn bé Bảo rồi nói nhẹ:
“Vì đây là chuyện của chúng ta.”
Vy bật khóc.
Không phải vì sợ hãi.
Mà vì sau quá nhiều tổn thương, lần đầu tiên, có người dùng một từ tưởng chừng đơn giản nhất…
"Chúng ta."