Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua khe rèm mỏng chiếu nhạt nhòa trong căn phòng nhỏ của Lan Vy. Nhưng không có tia nắng nào làm cô thấy ấm. Vy ngồi trên giường rất lâu sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ lạ.
Trong gương, người phụ nữ kia… không phải là cô. Không chỉ khác hình dáng — mà còn có cảm giác như đó là ai đó từng sống, từng yêu, từng chết… trong một kiếp khác. Đôi mắt người đó đỏ hoe, không biết vì khóc hay vì hận. Và điều ám ảnh nhất — ánh nhìn đó không phải dành cho cô, mà là… từ cô.
Vy chạm tay lên ngực, tim đập dồn dập không rõ lý do. Cô chưa từng cảm thấy một giấc mơ nào chân thật đến thế.
Cô không biết người đàn ông tối qua là ai. Nhưng thứ trong mắt anh… không chỉ là một linh hồn. Nó có ý thức. Nó biết cô nhìn thấy nó.
Quán cà phê hôm nay yên tĩnh hơn mọi ngày. Trời không mưa, nhưng vẫn xám xịt u ám. Vy không mở nhạc, chỉ để tiếng máy xay cà phê và mùi rang hòa vào nhau, như một thứ tường rào giúp cô tránh khỏi thế giới thật.
Và rồi, đúng như một kịch bản định sẵn — anh ta lại đến.
Lần này không mang theo hơi nước, cũng không nói gì. Anh kéo ghế, ngồi xuống bàn gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra đường.
Vy do dự. Nhưng rồi, vì một phần tò mò, một phần sợ hãi… cô chủ động pha cho anh một ly latte, tự tay mang ra.
"Cho anh hôm nay đổi vị," cô khẽ nói. Anh quay lại, mắt chạm mắt — và “nó” vẫn còn đó.
Không động đậy, không rõ hình — chỉ là một mảng màu tối nơi đáy mắt, như vực sâu trong đôi đồng tử. Nhưng Vy cảm nhận được cảm xúc. Lạnh. Cô đơn. Và… phẫn nộ.
"Em thấy gì?" anh hỏi, đột ngột.
Vy giật mình. "Gì… gì cơ?"
"Trong mắt tôi."
Câu hỏi ấy khiến sống lưng cô lạnh ngắt. Anh biết?
Vy lảng tránh: "Anh nói gì lạ vậy?"
Người đàn ông mỉm cười. Nụ cười đó không hề mang ý trêu chọc. Nó… như đang thăm dò.
"Anh tên Minh," anh nói. "Và em, em có đôi mắt khác biệt."
Cô khựng lại, im lặng vài giây rồi cúi đầu: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
"Không sao." Minh vẫn điềm tĩnh. "Sớm muộn em cũng sẽ thấy rõ hơn. Vấn đề là… em có dám nhìn thẳng hay không."
Buổi tối hôm đó, Vy tìm lại một cuốn sổ cũ. Trong đó, cô ghi chép những gì mình từng thấy trong mắt người khác. Từ năm 15 tuổi, khi khả năng ấy bắt đầu. Có những dòng viết vội bằng nét chữ run rẩy:
"Mẹ cười, nhưng trong mắt mẹ là một người đàn ông treo cổ."
"Thầy giáo dạy sử có một cô gái tóc ngắn, nằm sấp và đầy máu. Cô ấy chớp mắt với mình."
"Một lần duy nhất, mình nhìn thấy một ánh mắt không có gì — và đó là người duy nhất mình cảm thấy bình yên."
Không ai tin Vy khi cô kể. Họ gọi cô là đứa bé "bị ám", "đầu óc có vấn đề", "hoang tưởng". Cô dần học cách im lặng. Nhưng nỗi sợ chưa bao giờ biến mất.
Minh là người đầu tiên khiến cô cảm thấy như thể… cô không hề điên.
Nhưng cũng là người đầu tiên, khiến cô muốn biết đến tận cùng sự thật.
Ba hôm sau, Minh không quay lại.
Vy cố giữ cho bản thân bận rộn. Nhưng cô biết, cô đang đợi. Một cách vô thức. Mỗi khi chuông cửa reo, tim cô thắt lại, rồi lại thất vọng.
Tối hôm đó, điện thoại cô nhận được một tin nhắn lạ — không có số lưu tên:
"Đừng nhìn vào mắt ai khác, nếu em còn muốn bình yên."
Cô đánh rơi điện thoại. Tin nhắn biến mất ngay sau 5 giây như chưa từng tồn tại.
Vy không ngủ được. Cô mở lại nhật ký, lật đến trang cuối.
Có một dòng chữ mới, bằng nét mực đậm, rõ ràng không phải của cô:
"Em đã thấy nó. Nhưng nó thấy em trước."