ánh nhìn dị thường

Chương 3: Vết nứt giữa hai thế giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vy quyết định tạm thời nghỉ một ngày, điều mà suốt ba năm nay cô chưa từng làm. Quán cà phê hôm nay đóng cửa sớm. Cô cần thời gian để thở, để bình tĩnh, để đối diện với những gì đang xảy ra. Nhưng dường như cái thứ cô muốn tránh lại đang cố kéo cô về gần hơn.

Tin nhắn tối qua không biến mất khỏi đầu cô. Câu chữ ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng rõ ràng là một lời cảnh báo — hoặc lời đe dọa. Vy đã quen với sự kỳ lạ, nhưng chưa từng cảm thấy được theo dõi rõ rệt đến thế.

Cô đứng trước gương phòng tắm, ngước lên nhìn thẳng vào chính mình. Trong đôi mắt phản chiếu, không có bóng người, không có linh hồn. Chỉ có cô, với hai quầng thâm hằn rõ dưới mắt, và sự trống rỗng sâu thẳm phía sau đồng tử.

Đột nhiên, một vệt tối lướt ngang qua vai cô trong gương.

Vy quay ngoắt lại, nhưng phía sau trống không. Căn phòng vẫn như cũ. Gió từ cửa sổ lay nhẹ rèm cửa, tiếng đồng hồ tích tắc trong im lặng. Nhưng cô biết mình không tưởng tượng.

Cô đi về phía bàn làm việc, mở máy tính, tìm kiếm tất cả mọi thứ liên quan đến "thấy linh hồn trong mắt người khác", "thị giác đặc biệt", "hội chứng thứ ba"… Hàng trăm kết quả hiện lên, phần lớn là các bài viết tâm linh, tạp nham, hoặc phim ảnh giả tưởng.

Nhưng một tiêu đề khiến cô dừng lại.

"Oculi Umbrae – Ánh mắt của Bóng Tối"

Một bài viết cũ kỹ, trên một trang web gần như đã bỏ hoang. Nền đen, chữ trắng, hình ảnh nhòe và kỳ quái. Bài viết kể về một người phụ nữ tên Airi, sống ở Nhật đầu thế kỷ 20. Airi có khả năng nhìn thấy "bóng của những người không còn tồn tại" qua ánh mắt của người sống. Cô bị kết án điên, nhốt vào viện tâm thần suốt phần đời còn lại.

Vy đọc từng chữ, tim đập loạn xạ. Chi tiết về việc Airi mô tả hình ảnh trong mắt người khác gần như giống hệt với những gì Vy từng trải qua. Có một đoạn trích ghi lại lời Airi:

“Tôi thấy những thứ không ai khác thấy. Nhưng điều đáng sợ không phải là chúng ở đó. Mà là chúng đang nhìn lại tôi.”

Câu chữ như một cái tát lạnh lẽo.

Vy lùi khỏi bàn, đột ngột cảm thấy mình bị bao vây bởi một thứ gì đó không thể gọi tên. Căn phòng bỗng trở nên hẹp lại, tối hơn, như thể ánh sáng bị ai đó tắt đi bằng một công tắc vô hình.

Và rồi, có tiếng gõ cửa.

Cô đông cứng vài giây. Ai gõ cửa vào lúc này?

Tiếng gõ đều đặn, không quá mạnh, nhưng không ngừng. Cô ra khỏi phòng, đến cửa chính. Qua mắt thần, cô thấy… không ai cả. Nhưng tiếng gõ vẫn tiếp tục, dù rõ ràng là không có ai ngoài đó.

Vy hít sâu một hơi, run rẩy mở cửa.

Không có người. Chỉ có một vật nhỏ đặt ngay ngạch cửa: một chiếc phong bì màu xám tro, không địa chỉ, không tên người gửi.

Cô cầm lên, cảm nhận được thứ gì đó sắc bén bên trong.

Về lại bàn, Vy mở phong bì, lôi ra một tấm ảnh in trên giấy cũ. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ đang ngồi trong phòng bệnh, ánh sáng lờ mờ chiếu lên gương mặt tái nhợt. Cô ấy có mái tóc dài xõa xuống vai, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính. Đôi mắt đó… giống hệt mắt Vy.

Phía sau ảnh là một dòng chữ viết tay bằng mực đen:

"Em là cái bóng được sinh ra từ ánh sáng của kẻ khác. Hãy nhớ điều đó."

Bàn tay Vy run lên. Cô đặt tấm ảnh xuống, ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy như đang chìm dần vào một vực xoáy vô hình.

Có tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại.

Lần này là số của Minh.

"Đừng sợ. Nhưng cũng đừng tin vào những gì em từng nghĩ là thật. Tối mai, gặp anh."

Vy không nhắn lại. Cô không biết nên tin ai, nên trốn hay nên tìm.

Nhưng cô biết, mọi chuyện đã vượt quá khả năng kiểm soát. Và Minh — người có đôi mắt mang theo thứ gì đó không thuộc về thế giới này — là chìa khóa.


Đêm đó, trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa một hành lang dài vô tận, hai bên là hàng ngàn đôi mắt mở trừng, nhìn chằm chằm vào cô. Không ai nháy mắt. Không ai lên tiếng. Chỉ có một thứ âm thanh rì rầm vang lên khắp nơi, như gió thì thầm:

“Người trong mắt em… không phải là người…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.