ánh nhìn dị thường

Chương 4: Anh Là Ai Trong Ánh Mắt Em


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vy không ngủ được. Dù chỉ một giấc chợp mắt ngắn cũng bị những hình ảnh chập chờn trong mơ giật ngược trở dậy. Chiếc ảnh trong phong bì vẫn nằm ngay ngắn trên bàn, và đôi mắt trong ảnh như vẫn bám lấy cô, kể cả khi cô cố tình lảng tránh.

Tin nhắn của Minh cứ hiện lên trong đầu. “Tối mai, gặp anh.”

Vy suy nghĩ mãi. Minh từng là người khiến cô thấy an toàn nhất. Mỗi khi nhìn vào anh, dù có thấy những bóng đen vờn quanh ánh mắt anh, cô vẫn tự nhủ: “Đó là anh. Là người em yêu.” Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Cô không còn chắc chắn điều gì là thật, điều gì là dối trá, kể cả bản thân mình.

Chiều hôm sau, đúng như lời hẹn, Vy đứng chờ trước cổng một quán cà phê cũ kỹ trong con hẻm nhỏ. Nơi này từng là chỗ họ hay lui tới khi còn quen nhau — một nơi bình dị, không ai để ý. Minh chọn nơi này, hẳn là có lý do.

Anh đến chậm mười phút. Khi bóng anh xuất hiện ở đầu ngõ, trái tim cô bất giác nảy lên một nhịp — không phải vì nhớ, mà vì sợ. Cảm giác ấy đến rất nhanh, như phản xạ, như trực giác.

Minh ăn mặc đơn giản: áo sơ mi đen, quần xám, tay đút túi, gương mặt có chút tiều tụy. Nhưng ánh mắt anh vẫn như xưa — hoặc đúng hơn là vẫn không hoàn toàn thuộc về anh.

Cả hai ngồi đối diện trong góc quán, ánh đèn vàng mờ hắt lên gương mặt mỗi người, tạo nên cảm giác vừa gần gũi vừa rùng mình. Vy thấy mình như đang ngồi đối diện một ký ức đã chết.

“Em vẫn nhìn thấy chứ?” – Minh hỏi, giọng đều và thấp.

Vy không trả lời ngay. Cô quan sát mắt anh — lần đầu tiên sau bao ngày cố né tránh. Và cô thấy. Một thứ gì đó đọng lại phía sau lớp ánh nhìn trầm lặng: như khói, như gương vỡ, như ai đó đang cười bên trong đôi mắt ấy.

“Anh biết chuyện này từ khi nào?” – Vy hỏi, mắt không rời anh.

Minh ngồi yên, nhìn ly cà phê trước mặt. “Từ trước khi anh gặp em.”

Vy không ngạc nhiên. Phần nào trong cô đã đoán được.

“Vậy… anh tiếp cận em là vì lý do đó?”

Minh ngẩng lên, đôi mắt ảm đạm. “Ban đầu, đúng. Em là người duy nhất có thể thấy họ. Và… họ cần em.”

Tim Vy nhói lên. Không phải vì sự phản bội. Mà vì cảm giác mình chỉ là công cụ trong một kế hoạch không tên, của những thứ cô chưa từng hiểu.

“Còn sau đó?” – cô hỏi, giọng run nhẹ.

Minh im lặng rất lâu, rồi đáp chậm rãi: “Anh không ngờ lại yêu em.”

Câu nói ấy không khiến Vy dịu lại. Nó chỉ càng khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Cô nhớ lại những ngày đầu quen Minh, ánh mắt dịu dàng, những cái ôm lặng thinh, những đêm anh ngồi nghe cô kể chuyện cả tiếng đồng hồ mà không than phiền. Tất cả giờ đây đều phủ lớp bụi mờ: anh yêu cô, nhưng là yêu với điều kiện.

“Vậy họ là ai?” – cô hỏi. “Thứ bên trong anh ấy.”

Minh siết tay lại. Một giây sau, mắt anh thoáng tối đi, như có bóng người lướt qua. “Không phải một người. Là ký ức. Là tàn dư. Là phần còn lại của những linh hồn không siêu thoát. Và đôi khi… là cả sự trừng phạt.”

Vy rùng mình. “Tại sao em lại thấy được?”

Minh ngập ngừng. “Vì em… không giống người thường. Em là một… cánh cửa.”

Cô cười nhạt. “Một cánh cửa. Nghe hay thật.”

“Em mở ra thế giới họ bị nhốt. Và em cũng là đường đi để họ đến gần hơn với thế giới này.” Anh nhìn thẳng vào cô. “Vy, kể từ khi gặp em, mọi thứ đã bắt đầu. Và giờ, không có đường quay lại.”

Bên ngoài quán, trời đổ mưa. Mưa lặng lẽ rơi từng giọt nặng, như thời gian đang rỉ máu trên mái ngói.

Vy thấy đôi bàn tay mình lạnh ngắt. Mỗi chữ Minh nói ra như đẩy cô xa hơn khỏi cuộc đời trước đây. Cô không còn là cô nữa. Không còn là cô gái pha cà phê, viết nhật ký, nhìn người rồi cười. Cô là cái gì đó khác. Một mắt xích trong một hệ thống đầy ma mị và u tối.

“Anh nói yêu em…” – cô chậm rãi – “Nhưng nếu anh phải chọn giữa em và bọn họ, anh sẽ chọn gì?”

Minh nhìn cô, mắt thoáng qua tia dao động. Nhưng rồi anh đáp, rất khẽ:

“Anh không có quyền chọn.”

Câu nói ấy chấm dứt buổi gặp. Vy đứng dậy, đi ra khỏi quán, không ngoảnh lại. Mưa thấm vào tóc, vào da, vào từng kẽ tay. Nhưng cô không thấy lạnh. Trong lòng cô, một ngọn lửa âm thầm đang thiêu rụi những niềm tin cuối cùng.

Cô về lại căn hộ, bước vào phòng, và ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Không khí… khác lạ. Như có người vừa mới rời đi, hoặc đang ẩn mình đâu đó.

Cô bật đèn — đèn không sáng.

Chỉ có ánh chớp lóe qua cửa sổ chiếu vào, vừa đủ để cô thấy tấm ảnh trên bàn đã biến mất.

Và thay vào đó là một dòng chữ viết bằng son đỏ trên gương:

“Người trong mắt em… đang thức tỉnh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.