Vy đứng chết lặng trước tấm gương. Dòng chữ bằng son đỏ như cào vào mắt, như máu đông lại giữa căn phòng ẩm thấp, bức bối. “Người trong mắt em… đang thức tỉnh.” Cô đọc đi đọc lại, từng chữ như có linh hồn, như đang thì thầm vào tai cô bằng một giọng nói không rõ thuộc về nam hay nữ.
Căn phòng vẫn không có điện. Vy rút điện thoại bật đèn pin, ánh sáng lạnh lẽo cắt vào bóng tối. Mọi thứ trong phòng đều nguyên vẹn, không có dấu hiệu của kẻ đột nhập — ngoại trừ một vết trầy dài trên sàn gỗ, dẫn từ cửa sổ đến sát mép gương.
Cô nín thở, bước chậm lại gần. Nhìn kỹ, vết trầy không giống như do vật sắc kéo lê, mà như có gì đó... bị lôi đi. Vy cúi xuống, tay run run chạm nhẹ. Ngay khi đầu ngón tay chạm vào vết trầy, một luồng lạnh xuyên ngược từ tay lên đến gáy, khiến toàn thân cô nổi da gà.
Có thứ gì đó vừa trượt qua cô. Không khí xung quanh bỗng nặng xuống, như có người khác trong phòng. Vy quay ngoắt lại — không ai. Nhưng cô biết… có ai đó đang nhìn mình.
Cô giật lấy điện thoại, quay camera về phía sau. Màn hình rung nhẹ, ánh đèn chiếu khắp căn phòng, quét ngang bức tường, giường, rồi dừng lại ở... chiếc gương. Trên đó, phản chiếu hình ảnh của cô — và một người đứng phía sau, mờ như khói, gương mặt trắng bệch không cảm xúc, đôi mắt trống rỗng nhìn xoáy vào camera.
Cô quay phắt lại. Trống không. Không ai cả.
Màn hình tắt ngúm.
Điện thoại chết pin.
Tim cô đập như trống trận. Cô lùi lại, đến sát mép giường, tay run lẩy bẩy lần mò công tắc đèn — vẫn không có điện. Mọi giác quan như bị bào mòn đến tận cùng, mọi khoảng tối đều có thể giấu một cơn ác mộng.
Vy mở tủ, lôi ra cây nến dự phòng và hộp quẹt. Ánh lửa bùng lên, chập chờn, nhưng đủ để thắp sáng một phần căn phòng. Ánh sáng hắt lên gương mặt cô, đổ bóng loang lổ lên tường. Cô ngồi xuống giường, ôm lấy đầu, cố trấn tĩnh.
Cô cần câu trả lời. Cần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra với mình. Những gì Minh nói không đủ. Cô cần tìm lại những mảnh ký ức bị lãng quên, cần biết vì sao mình lại là “cánh cửa”. Và cô biết, chỉ có một người có thể cho cô đáp án: người bà đã mất từ khi cô còn học cấp hai.
Bà ngoại từng là một người kỳ lạ — trầm lặng, hay nói chuyện một mình, hay nhìn thẳng vào mắt Vy và thì thầm những câu không ai hiểu. Mẹ cô từng bảo bà bị “lẫn”, nhưng Vy luôn cảm thấy bà... thấy được gì đó mà người khác không thấy.
Cô nhớ có lần, năm bảy tuổi, cô từng hỏi bà: “Bà ơi, tại sao lúc con nhìn vào chú ở tiệm tạp hóa, con thấy có cái gì bò quanh người chú vậy?” Bà im lặng rất lâu, rồi chỉ nói: “Cháu có đôi mắt của người đã mở. Hãy giữ cho mình yên lặng trước khi bị kêu tên.”
Câu nói ấy ám Vy suốt nhiều năm. Bây giờ nghĩ lại, cô rùng mình. Phải chăng bà đã biết từ lâu? Và phải chăng… cô được “chọn” ngay từ khi sinh ra?
Không chần chừ, sáng sớm hôm sau, Vy bắt chuyến xe về lại căn nhà cũ ở vùng ven, nơi mẹ cô vẫn sống. Ngôi nhà hai tầng nhỏ phủ đầy rêu, gạch ngói bong tróc, nhưng vẫn còn nguyên mùi gỗ cũ, mùi của thời gian đọng lại trong từng thớ tường.
Mẹ cô không có nhà. Vy vào phòng bà ngoại ngày xưa — căn phòng đã bị khóa từ sau khi bà mất. Cô tìm được chìa khóa trong ngăn kéo tủ, mở cửa, bước vào không gian phủ đầy bụi và ánh nắng xiên qua rèm.
Mọi thứ gần như được giữ nguyên. Chiếc giường nhỏ, bàn thờ đơn sơ, kệ sách cũ kỹ. Vy lần mò từng ngăn kéo, từng quyển sách, cho đến khi tìm thấy một cuốn sổ tay bọc vải đỏ, giấu trong đáy ngăn tủ.
Trang đầu tiên viết bằng mực nâu nhạt, nét chữ xiêu vẹo nhưng cẩn thận:
"Mắt mở là lối. Nhưng không phải ai cũng nhìn được mà không bị nhìn lại."
Vy lật tiếp. Những trang sau ghi chép những dòng rời rạc, đôi khi là ký hiệu, đôi khi là ngôn ngữ cô không hiểu. Nhưng một đoạn gần giữa khiến tim cô thắt lại:
“Người mang mắt mở là người canh cổng. Họ đến từ bóng tối, nhưng không chịu bóng tối. Họ cần ánh nhìn để đi qua. Và khi đã nhìn thấy nhau… sẽ không ai được là chính mình nữa.”
Bàn tay Vy lạnh ngắt. Cô ngồi phịch xuống nền nhà. Bây giờ cô hiểu vì sao mỗi khi cô nhìn vào ai đó đủ lâu, họ sẽ như bị rút đi điều gì đó. Và vì sao trong mắt Minh, cô thấy những thứ không phải của anh.
Cô hiểu vì sao mình bị theo dõi. Và vì sao kẻ đó đang “thức tỉnh”.
Trước khi gấp sổ lại, cô đọc thấy một dòng cuối cùng, viết nghiêng ở mép giấy:
“Khi nhìn thấy được họ, đừng để họ biết tên thật của con.”
Một cơn gió lạnh thổi qua. Cánh cửa sổ bật mở, rèm bay phần phật. Vy đứng dậy, vội đóng cửa lại. Nhưng đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng gõ đều đều phía sau.
Cô quay lại — chiếc gương trên tường phòng bà ngoại.
Trên mặt gương, hiện rõ dòng chữ viết bằng hơi nước:
“Vy.”