ánh nhìn dị thường

Chương 6: Người Gọi Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vy lùi lại, va mạnh vào thành giường khi dòng chữ "Vy" trên gương hiện ra rõ ràng như có ai viết bằng hơi thở của quỷ. Không phải cô tưởng tượng. Không phải mộng du. Đây là thật.

Tiếng gió dừng lại đột ngột. Không gian im lặng một cách bất thường. Không có tiếng xe ngoài đường, không có tiếng chim, chỉ có tiếng tim Vy đập loạn như trống trận.

Cô cắn chặt môi để ngăn mình khỏi thét lên. “Ai đó?” – cô hỏi, giọng chỉ như hơi thở bật ra trong nỗi sợ. Nhưng không có ai đáp.

Cô tiến đến chiếc gương, tay run run giơ lên, như kẻ ngốc muốn chạm vào điều không thể chạm. Nhưng trước khi ngón tay chạm vào lớp kính, dòng chữ tan biến. Mờ dần như chưa từng hiện hữu. Gương lại phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô, tóc rối, môi tím tái.

Nhưng… trong ánh mắt phản chiếu kia, Vy nhìn thấy một bóng người đứng sau lưng mình.

Cô quay phắt lại. Không ai cả.

Gương cũng không còn gì. Chỉ là một tấm gương cũ bám bụi.

Cô đứng bất động hồi lâu, cho đến khi ánh nắng đầu ngày rọi xuyên qua khe cửa, chiếu lên bàn thờ nhỏ nơi di ảnh bà ngoại cô vẫn nằm đó, nghiêng một góc như đang mỉm cười.

Cô thắp nén nhang, cúi đầu thật lâu. “Bà ơi… nếu bà còn nghe được… xin chỉ cho con đường thoát.”

Không có ai đáp, nhưng mùi hương nhang thoảng lên đột ngột, cháy nhanh bất thường. Vy nheo mắt. Có gì đó trong luồng khói. Một biểu tượng. Một hình xoắn lạ lùng. Cô vội lấy điện thoại chụp lại — nhưng hình ảnh biến mất ngay sau khi cô bấm máy.

Tối hôm đó, cô quay về căn hộ. Minh nhắn tin: “Anh muốn gặp em. Giải thích tất cả.”

Cô không trả lời ngay. Cả ngày hôm nay, đầu cô quay cuồng vì những ghi chép của bà, bóng người trong gương, và cái tên mình bị gọi một cách đầy đe dọa.

Tám giờ tối, cô quyết định đến chỗ Minh. Không phải vì cô tin anh — mà vì cô cần biết, ánh mắt anh giấu cái gì.

Minh ở trong một căn hộ cao cấp ở quận trung tâm. Căn hộ đầy ánh sáng vàng, sạch sẽ, sang trọng, nhưng Vy vừa bước vào là thấy lạnh gáy.

Minh ngồi ở ghế salon, gương mặt gầy đi rõ rệt, đôi mắt thâm quầng nhưng ánh nhìn vẫn cố dịu dàng. Anh đứng dậy, tiến đến đón cô như người yêu cũ lâu ngày xa cách, nhưng Vy né người.

“Ngồi đi.” – Anh nói khẽ.

Vy ngồi đối diện, không nói gì.

Minh thở dài. “Anh biết em sợ. Nhưng anh thề là chưa từng có ý lừa em. Anh… không hoàn toàn kiểm soát được mình.”

Vy nhíu mày. “Không kiểm soát được là sao?”

Anh đưa tay lên, chống vào trán. “Có những khoảng thời gian, anh… như biến mất. Tỉnh lại thì đã làm những việc mình không nhớ. Anh tưởng do áp lực. Nhưng rồi…” – Anh ngẩng lên nhìn cô, mắt đầy hoảng loạn – “Anh bắt đầu thấy em thay đổi. Em bắt đầu nhìn anh khác. Như thể em thấy… ai khác trong anh.”

Tim Vy thắt lại. Cô hít một hơi sâu. “Bởi vì trong mắt anh… có người khác.”

Minh chết lặng. “Em cũng thấy?”

Cô gật đầu. “Một thực thể. Không phải con người. Nó không thuộc về nơi này. Nhưng nó đang dùng anh như cánh cửa.”

Minh bật dậy, ôm đầu, giọng run rẩy: “Anh nghe tiếng nói trong đầu. Nó kêu tên anh. Nó bảo… em là chìa khóa. Rằng nếu anh đưa em đến đúng chỗ, mọi thứ sẽ ‘mở ra’.”

Vy đứng phắt dậy. “Nó muốn thoát ra. Muốn mượn mắt em để bước qua. Anh có biết nếu nó thành công, chuyện gì sẽ xảy ra không?”

Minh gào lên: “Anh không biết! Anh không hiểu! Nhưng nó… nó hứa trả lại cho anh mọi thứ. Bao gồm cả em!”

Câu nói ấy như một lưỡi dao cắt phăng mọi dây dưa còn sót lại giữa họ. Vy lùi lại. “Anh đã giao kèo với nó?”

“Không!” – Minh thở hổn hển – “Anh chỉ… yếu lòng. Anh nhớ em. Anh không muốn mất em. Nó biết điều đó.”

Căn phòng chao đảo. Đèn nhấp nháy. Tivi tự bật lên, chiếu những đoạn hình ảnh nhiễu loạn – và trong một giây ngắn ngủi, Vy thấy hình ảnh chính mình trên màn hình – đang ngủ, trong căn phòng của cô.

“Anh!” – Vy hét lên – “Nó đang ở nhà em?”

Minh sụp xuống, gào lên: “Không! Là nó gửi cho anh! Nó đang ở khắp nơi!”

Cửa sổ bật mở, gió lùa vào, thổi tung mọi thứ. Vy hét: “Anh giữ gì của em? Nó cần gì từ em để đi qua?”

Minh run rẩy, móc trong túi ra một vật nhỏ — một mặt dây chuyền bạc mà cô từng đeo, đã mất từ năm trước.

“Anh lấy từ phòng em… khi em không để ý…” – Anh rên rỉ – “Nó bảo… đây là ‘vật neo’. Rằng nếu có được nó… sẽ dễ ‘kéo mắt’ em mở ra hoàn toàn.”

Vy giật lấy mặt dây. Tay cô nóng rực. Một âm thanh gào thét vang trong đầu. Như ai đó bị chôn sống đang vùng dậy.

Cô chạy ra khỏi căn hộ. Gió thổi ngược mặt, tiếng còi xe ồn ào mà vô nghĩa. Cô ôm mặt dây, nhắm mắt thật chặt. Cô cần tìm nơi yên tĩnh. Cần biết rõ cách đóng lại cánh cửa trước khi quá muộn.

Trong bóng tối, một giọng nói lặp đi lặp lại:

“Vy. Vy. Vy…”

Không phải ai cũng được gọi tên.

Và khi bị gọi — là lúc họ đã đánh dấu được mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.