ánh nhìn dị thường

Chương 7: Vật Neo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vy nhét mặt dây chuyền vào túi áo khoác, chạy như bị ma đuổi qua những con phố khuya. Những con hẻm tối, ánh đèn mờ, mặt người xa lạ… tất cả như đang nhòe đi dưới lớp sương ảo mờ. Mùi hương khói vẫn còn thoảng quanh người, như thể bóng ma vừa rồi không phải cảnh tượng lạ mà là mùi ký ức cô mang theo từ nhà Minh.

“Vật neo…” – cô lặp lại hai từ ấy trong đầu, từng chữ như lưỡi dao cào vào trí nhớ.

Mọi linh thể, để tồn tại được ở trần thế, cần một thứ níu giữ — một vật dẫn, một cánh cổng, một ánh mắt chưa khép lại. Và mặt dây chuyền bạc ấy — món quà sinh nhật cuối cùng mà cô nhận từ bà ngoại trước khi bà mất — chính là một phần gốc rễ sâu nhất trong cô. Thứ duy nhất liên kết cô với một thế giới không còn người thân.

Cô gọi điện cho Hà – bạn thân duy nhất ở Sài Gòn. Giọng Hà ngái ngủ: “Vy? Gì thế, hơn mười hai giờ đêm rồi…”

Vy cắt lời, khàn giọng: “Tớ cần ở lại nhà cậu một thời gian. Tớ không thể quay về nhà mình nữa.”

Hà không hỏi thêm. Đó là lý do Vy tin cô ấy – không cần biết chuyện gì, Hà luôn có chỗ cho Vy trong những thời điểm mọi cánh cửa đều đóng sập lại.

Ba mươi phút sau, Vy có mặt trước chung cư Hà. Cô đi thang bộ thay vì thang máy. Trong không gian kín như thang máy, cô sợ mình sẽ nhìn thấy gương — và sợ điều phản chiếu trong đó sẽ không chỉ là chính cô nữa.

Hà mở cửa, mắt nhắm mắt mở, khoác áo ngủ: “Cậu gặp ma à?”

Vy thở dài. “Không, nó gặp tớ.”


Sáng hôm sau, Vy mở lại cuốn nhật ký cũ của bà. Trang giấy đã ngả màu, những dòng chữ viết tay ngoằn ngoèo bằng mực tím bắt đầu hiện lên rõ hơn dưới ánh sáng ban mai.

"Mắt là nơi đi qua của linh hồn. Kẻ nào có 'mắt mở', sẽ nhìn thấy những thứ lẽ ra không nên thấy."

"Muốn đóng mắt, phải cắt đứt vật neo. Nhưng cắt không đúng cách — thì chính mình sẽ trở thành vật neo kế tiếp."

Vy siết chặt mặt dây chuyền trong tay. Cô không thể hủy nó như vứt rác được. Phải dùng nghi thức — đúng nghi thức.

Cô nhắn tin cho một người từng giúp bà cô trước kia — bà Năm, thầy bói già sống ở Thủ Đức. Người này từng từ chối giúp đỡ Vy, bảo rằng "Mắt con quá sâu, kéo ra là không khép được đâu". Nhưng lần này, Vy không cần xin phép.

Cô tìm đến tận nơi.

Căn nhà của bà Năm giờ hoang tàn, cánh cửa gỗ mục nát như chưa từng được ai mở trong nhiều năm. Nhưng khi Vy đưa tay định gõ cửa, nó bật mở, như có ai chờ sẵn.

Bên trong tối om, chỉ có một bức tượng Quan Âm bằng gỗ sẫm màu đặt giữa căn phòng trống. Dưới tượng là một chiếc bát hương tàn lụi và ba đồng xu cổ đã đen xì.

Vy đặt mặt dây lên sàn nhà, quỳ xuống trước tượng.

“Con không muốn nhìn thấy nữa.” – cô nói khẽ, như người xưng tội. “Con không muốn giữ cánh cổng này nữa.”

Bỗng dưng ba đồng xu rung lên. Không ai chạm vào. Không có gió. Nhưng âm thanh va chạm ấy rõ ràng, đanh như chuông.

Cô giật mình. Trong gương mặt gỗ của tượng Quan Âm, đôi mắt dường như… đang nhìn cô. Không phải bằng từ bi, mà là bằng cảnh báo.

Giọng nói vang lên, không rõ từ đâu: “Muốn cắt, phải trả.”

Vy quay phắt lại. Không có ai.

“Phải trả bằng gì?” – cô hỏi.

Giọng kia đáp: “Một phần ký ức. Một thứ gắn với vật neo. Cắt đứt, là cắt mãi mãi. Không thể lấy lại.”

Vy nhìn mặt dây. Trong lòng cô, kỷ niệm ùa về: tiếng bà ngoại cười, bàn tay bà xoa đầu cô, giọng ru buổi trưa hè oi ả. Tất cả... đều gắn với sợi dây chuyền bạc ấy.

Cô run rẩy. Nếu cô đốt nó, cô sẽ không còn nhớ rõ mặt bà nữa. Sẽ không còn nghe giọng bà trong mơ. Cô sẽ mất đi phần đẹp nhất trong ký ức – để đổi lấy tự do khỏi điều đang bám lấy mình.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Cô cắn môi đến bật máu, lấy bật lửa ra, đốt một sợi tóc của mình, rồi quấn nó quanh mặt dây. Lửa bùng lên bất ngờ – xanh lè, không phải màu lửa bình thường.

Tiếng gào lại vang lên trong đầu – nhưng lần này, nó không gọi “Vy” nữa.

Nó rít lên như kẻ đang giãy giụa bị hút ngược vào cánh cửa.

Vy gục xuống nền nhà, ngực thở dồn dập, tai ù đi. Khi cô ngẩng lên, ngọn lửa đã tắt. Mặt dây chuyền không còn. Chỉ còn một vệt tro xám nhạt.

Và kỳ lạ là… cô không còn nhớ rõ khuôn mặt bà nữa.

Cô khóc. Khóc không vì sợ, mà vì biết mình vừa đánh đổi một phần quá khứ – cho hiện tại không bị xâm chiếm.


Đêm đó, Vy ngủ sâu hơn mọi khi. Không còn tiếng gọi. Không còn ánh mắt thứ ba trong gương.

Nhưng sáng hôm sau, khi cô soi gương trong phòng Hà để chải tóc… trong khoảnh khắc lướt qua, ánh mắt của chính cô phản chiếu lại — trống rỗng.

Không phải vì có ai khác trong đó.

Mà vì chính cô đã để một phần linh hồn mình đi mất cùng với vật neo.

Cô đã chiến thắng. Nhưng cũng đã mất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.