ánh nhìn dị thường

Chương 8: Người Không Mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vy không về nhà nữa. Cô ở lại căn hộ của Hà, cố gắng sống như một người bình thường — không linh cảm, không bóng ma, không ám ảnh. Cô làm việc qua máy tính, ăn uống đúng bữa, xem những bộ phim hài nhạt nhẽo để tránh nghĩ ngợi.

Nhưng dù đã đốt đi vật neo, Vy vẫn không thể ngủ thật yên. Giấc mơ vẫn đến — chỉ là lần này, nó không còn gọi tên cô.

Trong mơ, Vy đứng trong một căn phòng trống. Một người đàn ông bước vào. Anh ta cao, tóc rối, mặc vest xám tro. Nhưng gương mặt anh ta... không có mắt. Chỉ là hai hốc sâu hoắm, đen đặc như bị đục thủng bằng tay.

Anh ta không nói gì. Chỉ tiến về phía cô, chậm rãi, đều đặn.

Vy hỏi: “Anh là ai?”

Anh ta vẫn im lặng.

Cho đến khi chỉ còn cách cô vài bước, gương mặt anh ta bỗng tan chảy, như sáp bị nung chảy dưới ánh nến. Một cặp mắt đen tuyền hiện ra... là của cô.

Vy tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa, tim đập loạn. Căn phòng Hà sáng mờ mờ ánh đèn ngủ, yên bình. Nhưng mùi sáp cháy... vẫn còn đâu đó trong mũi cô.


Hôm sau, Vy quay lại phòng trọ của mình, dù Hà cản. Cô cần lấy một thứ — cuốn sổ vẽ cũ từ thời đại học. Trong đó, cô từng vẽ lại rất nhiều cặp mắt. Lúc đó cô chỉ nghĩ đó là sự yêu thích hội họa. Nhưng bây giờ, nhìn lại... cô biết, những bức vẽ ấy đều là những linh thể từng lướt qua ánh nhìn của cô.

Căn phòng vẫn như cũ. Không khí lạnh hơn, mùi ẩm mốc quen thuộc.

Cô mở tủ, tìm đến hộp gỗ đựng tranh. Nhưng khi vừa kéo nó ra, một phong thư rơi xuống.

Là thư tay, không ghi tên người gửi.

Cô mở ra. Nét chữ nghiêng nghiêng, quen thuộc:

"Khi con đọc thư này, nghĩa là mắt con đã ‘mở’. Có những điều bà không kịp nói khi còn sống, vì bà sợ con sẽ không chịu nổi."

"Con thừa hưởng mắt từ dòng máu nhà nội, chứ không phải từ bà. Cha con cũng từng có mắt như con. Nhưng ông ấy không chịu nổi, nên đã để mình bị thay thế."

"Thay thế — là khi linh thể mạnh hơn sẽ dùng vật neo, rồi từ từ lấn vào ký ức, cảm xúc, suy nghĩ… và chiếm lấy thân xác."

"Bà đã cố giữ con khỏi điều đó. Nhưng có những cửa sổ, một khi mở, không thể đóng lại hoàn toàn."

Vy đọc đến đây, tay run lên.

Cha cô…?

Từ nhỏ, cô không có ký ức gì về cha. Mẹ cô chỉ nói ông mất sớm, không bao giờ nhắc thêm. Cô từng nghĩ cha là một bóng mờ, không để lại dấu vết gì trong đời cô.

Nhưng giờ, những mảnh vụn ký ức rơi rớt trở lại. Cô nhớ một lần, năm ba tuổi, cô từng nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong bóng tối. Ông ấy nhìn cô chăm chú, đôi mắt sáng kỳ lạ. Khi cô hỏi mẹ “Ai vậy?”, mẹ cô đã bịt tai cô lại và kéo đi như chạy trốn.

Ông ấy... là người cuối cùng mà cô từng nhìn thấy mắt, trước khi giấc mơ bắt đầu.


Đêm đó, Vy vẽ lại bức chân dung trong trí nhớ – người đàn ông ngồi trong bóng tối, mắt phát sáng, nhưng không rõ mặt. Bức vẽ hiện ra trên giấy nhanh đến lạ. Như thể bàn tay cô chỉ là công cụ ghi lại một điều gì đó đã nằm sẵn trong tâm trí từ lâu.

Khi hoàn thành, cô ngẩng lên. Và giật mình. Vì gương mặt người trong tranh... không có mắt.

Chỉ là hai hốc sâu, đen tuyền.


Vy đem bức vẽ đến gặp một người. Minh.

Cô không muốn gặp anh. Không muốn nhìn thấy ánh mắt đó nữa. Nhưng lần này, cô không định tìm câu trả lời trong mắt anh. Mà là trong trí nhớ của anh.

Minh đón cô trước quán cà phê cũ. Vẫn là nụ cười áy náy đó, giọng nói dịu nhẹ đó. Nhưng ánh mắt anh – trống rỗng, mệt mỏi, như vừa đánh mất một điều quan trọng mà không biết rõ là gì.

Vy đặt bức tranh trước mặt Minh. “Anh có từng thấy người này không?”

Minh nhìn một lúc lâu. Rồi chậm rãi gật đầu. “Anh... từng thấy trong mơ. Khi còn nhỏ. Ở ngôi nhà cũ của gia đình. Gương mặt y chang, nhưng không có mắt.”

Vy siết chặt tay. Không phải chỉ mình cô.

“Người này là thật, Minh à. Họ không phải ảo giác.”

Minh ngẩng lên, vẻ sợ hãi thoáng qua. “Em... đang dính vào thứ gì vậy?”

Vy cười nhạt. “Thứ mà anh từng mang trong mắt mình. Thứ mà em nhìn thấy, nhưng anh không bao giờ dám nhìn thẳng.”

Minh im lặng.

“Anh có từng thấy vật gì giống như... cánh cổng không? Một thứ gắn với người này?”

Minh sững người. Rồi lục túi áo khoác. Lấy ra một chiếc nhẫn bạc xỉn màu.

“Anh tìm thấy nó khi còn nhỏ. Trong hộc tủ cũ của ba mẹ. Không biết sao vẫn giữ đến giờ.”

Vy cảm giác cả quán cà phê tối sầm lại. Không gian xung quanh lùi ra xa, chỉ còn cô, Minh, và chiếc nhẫn.

Cô biết. Đây là vật neo thứ hai.

Và nếu không cắt bỏ nó — điều từng xảy ra với cha cô, sẽ lặp lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.